Đăng Thiên Khuyết - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-08-01 09:02:23
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ cần thấy hai chữ , liền thấy bực bội.

 

Về , thật sự tận mắt thấy nàng .

 

Trong cung giới nghiêm về đêm, thái giám cung nữ phép tự tiện nếu lệnh.

 

Hắn tuần đêm.

 

Một hạt đào từ trời rơi xuống.

 

Hắn ngẩng đầu .

 

Chỉ thấy một tiểu thái giám ôm mũ vắt vẻo tường cao, vô tội xuống .

 

Tiểu thái giám , dung mạo mỹ lệ đến cực điểm.

 

Không giống phàm nhân chốn hồng trần, linh động kiêu ngạo, ánh mắt rực rỡ.

 

Đó là Nguyên Thần Thái nữ.

 

Nàng dung mạo giống Hiền Thánh Hoàng hậu.

 

Linh hoạt nghịch ngợm, tuyệt sắc khuynh thành.

 

"Ôi, ngươi chính là vị thị vệ tuấn tú mà Thúy Thúy nhắc đến ?"

 

"Cũng chỉ đến thế mà thôi, so với ca ca còn kém xa."

 

Không trúng độc từ lúc nào.

 

Toàn bất động, chỉ thể trơ mắt nàng cởi áo .

 

Nguyên Thần đưa tay chọc chọc bụng , bĩu môi: "Cũng chẳng gì đặc biệt."

 

Nói , nàng ngạo nghễ xoay bỏ .

 

Bóng lưng nàng ánh trăng mờ ảo, như một giấc mộng thoáng qua.

 

Hắn đó cả đêm.

 

Hôm , đám cung nữ ngang qua, thấy liền lấy tay che miệng khúc khích.

 

Lăng Tiếu Hàn sắc mặt bất động, khoác áo trở về phủ, kể chuyện với ai.

 

Phụ mẫu đương nhiên cũng tin Thái nữ hồi kinh.

 

Hắn bèn hỏi: "Chuyện hôn sự giữa con và Thái nữ, khi nào thể định ?"

 

Phụ thở dài:

 

"Ấy, hươu c.h.ế.t về tay ai vẫn còn . Giờ dám vội về phe nào. Tiếu Hàn , con thử cân nhắc , xem Thái nữ bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng mới chuẩn ."

 

Nhớ chuyện xưa, Lăng Tiếu Hàn chỉ cảm thấy hối hận muôn phần.

 

Nàng gì là hạng để kẻ khác "cân nhắc"?

 

Rõ ràng là động tâm từ đầu gặp gỡ, mà bản cố tình dò xét nàng.

 

Với Nguyên Thần, chân tâm nàng dành cho khác, mấy quan trọng.

 

đối với khác, chân tình trao nàng, là thứ nàng coi trọng nhất.

 

Sau khi nàng đăng cơ đế, với chuyện hôn sự giữa và Chu Nghiễn Tu hề nhắc tới.

 

Chỉ vì triều thần thúc ép quá gắt.

 

Nàng mới triệu cung, qua loa trêu đùa vài câu.

 

Thực cũng chẳng gì nhiều.

 

Nữ đế mỉm , đưa ngón tay nâng cằm :

 

"Không thể để bọn họ lạnh lòng . Trẫm cũng diễn trò một chút chứ. Thả đủ mồi , thì cá mới vui vẻ bơi đến."

 

Hắn, chính là miếng mồi của nữ đế.

 

Nàng cho đám đại thần thấy, chỉ cần lời, hậu cung cũng thể phần của gia tộc bọn họ.

 

Kỳ thực tâm tư của triều thần, ai ai cũng rõ ràng.

 

Nữ đế dù vẫn là nữ nhi.

 

Sớm muộn gì cũng sinh con nối dõi.

 

Nếu dâng sủng ái.

 

Vậy thì đứa trẻ nối ngôi tiếp theo, nào ai dám chắc cốt nhục nhà ?

 

Nghĩ đến đây, bọn họ càng thêm tận tâm tận lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-thien-khuyet/chuong-11.html.]

 

Lăng Tiếu Hàn ngẫm , chỉ thấy chua chát vô cùng.

 

Nếu khi xưa dám thổ lộ thật lòng, lẽ cũng đến mức chật vật thế .

 

14

 

Chu Nghiễn Tu nay là khách quen nơi Cần Chính điện.

 

Hắn văn chương xuất chúng, hầu cận bên nữ đế, phụ trách bút mực.

 

Kẻ khác , ai nấy đều hâm mộ vô cùng.

 

Những sĩ tử mới đỗ, thường tìm dò hỏi xem nữ đế là thế nào.

 

Chu Nghiễn Tu ngẫm hồi lâu, mà chẳng thể hình dung bằng lời.

 

Nàng là một khiến khác dễ dàng trao gửi chân tâm.

 

nàng, xưa nay từng xem trọng chân tâm của khác.

 

Hôm qua ở giáo trường.

 

Hắn ở nơi xa xa.

 

Trông thấy Lăng Tiếu Hàn – kẻ vốn nổi danh kiêu ngạo, lạnh lùng – khi chẳng khác nào một con ch.ó cụp đuôi cầu xin.

 

Âm thầm hôn lên bóng dáng nữ đế đổ dài mặt đất.

 

Nữ đế ngựa.

 

Giương cung, b.ắ.n vỡ chùm tua đỏ mũ của Lăng Tiếu Hàn.

 

Rõ ràng vài phần nhục nhã.

 

Ấy mà Lăng Tiếu Hàn cúi nhặt lấy tua đỏ , quý giá cất trong n.g.ự.c áo.

 

Ngay cả mũi tên , cũng mang về phủ.

 

Chu Nghiễn Tu còn thấy nữ đế chăm chú quan sát Lăng Tiếu Hàn một hồi.

 

Lăng Tiếu Hàn bước tới đỡ nàng xuống ngựa.

 

Nữ đế kéo cổ áo , hờ hững để một nụ hôn má.

 

Sau đó còn tiện tay nhéo nhéo khuôn mặt .

 

Chu Nghiễn Tu liền nghĩ:

 

Nếu chỉ cần vứt bỏ tôn nghiêm là thể đổi lấy ánh thương xót của nàng.

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn cam lòng.

 

Chu Nghiễn Tu cúi đầu mài mực, khẽ giọng :

 

"Thần mười hai tuổi, Hiền Thánh Hoàng hậu ban chỉ, đưa của Bệ hạ. Những năm đó, thần vẫn luôn đợi trở về. Dù năm bài thi của đạt hạng Giáp Thượng, thần cũng sẽ cởi áo."

 

Nữ đế chống cằm, tủm tỉm:

 

"Vậy ? Chu ái khanh vốn tài trạng nguyên, nếu trẫm chỉ là một kẻ bất tài vô dụng, chẳng lỡ mất tiền đồ của khanh ? Năm khanh trạng nguyên, ai nấy đều bảo khanh phong thái Tể tướng đấy."

 

Chu Nghiễn Tu trong lời nàng ý châm biếm.

 

Hắn thầm nhủ trong lòng, thế.

 

Hắn trạng nguyên, Tể tướng.

 

Tất cả, chỉ để thể trở thành cánh tay đắc lực cho nữ đế.

 

Cho dù nàng thật sự là kẻ vô dụng.

 

Hắn cũng nguyện tận tâm tận lực, mở đường dẫn lối cho nàng bước lên đế vị.

 

Dốc hết tâm huyết, giúp nàng lên ngôi.

 

Bởi vì...

 

Chu Nghiễn Tu siết chặt nghiên mực, cố gắng thổ lộ tâm ý:

 

"Thần mười tám tuổi, cố tình tỏ tư chất bình thường. Bởi khi , thần dốc lòng vì một từng gặp. Gia tộc vô cùng thất vọng về thần. Sau đó thần đến thôn Hoàng Hoa, diện kiến thúc phụ."

 

Thúc phụ khi , thì đổi .

 

Bên cạnh Thái nữ, thể để một kẻ tư chất tầm thường như .

 

Ông thở phào một , định rời .

 

Nào ngờ lúc đó, Thái nữ như một trận gió chạy tới.

 

Nàng nâng chén lên uống cạn, hất mái tóc còn đọng nước.

Loading...