Đăng Thiên Khuyết - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:50:59
Lượt xem: 305

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang xoa cao cho , bỗng trượt tay, dính cả tóc và áo lót của .

 

Mắt sáng rực lên:

 

"Hoàn Tử, gội đầu , y phục mới ."

 

Ta đẩy , cứng giọng : "Ca ca, cần gội nữa, cũng cần ."

 

Xuân Sinh ca sững , đưa tay giấu lưng.

 

Chẳng bao lâu, liền dịu dàng :

 

"Được , gội. Ca ca theo Hoàn Tử. Đêm khuya , ngủ thôi."

 

Ta giả vờ ngủ.

 

Không qua bao lâu, cảm nhận bàn tay của Xuân Sinh ca, nhẹ nhàng theo chân mày, sống mũi .

 

Từng từng , mỏi mệt.

 

Cho đến khi thấy khó chịu, giả vờ mớ trong giấc mơ.

 

Xuân Sinh ca mới rút tay, lặng lẽ rời .

 

Hồng Trần Vô Định

06

 

Ta lặng lẽ theo Xuân Sinh ca.

 

Phát hiện bước thư phòng.

 

"Điện hạ, ngài vẫn nên gặp Thái y thôi."

 

Tên thái giám sốt ruột khuyên nhủ:

 

"Từ khi ngài rời khỏi lãnh cung, thứ Dưỡng Thần thang vốn chỉ cần một bát là hiệu nghiệm, giờ uống đến ba bát, cứ thế ạ."

 

Ta thấy Xuân Sinh ca mặt biểu cảm, cầm lấy bát thuốc đen sì sì mà uống cạn.

 

Hắn ghế, cả lạnh lẽo, vẻ mặt đầy u buồn.

 

Hồi lâu, chợt mở miệng : "Thả con bé tên Thúy Thúy khỏi cung ."

 

Thái giám đáp khẽ một tiếng, định theo.

 

Xuân Sinh ca gọi , tự lẩm bẩm: "Thôi bỏ , thích chơi với Thúy Thúy."

 

Hắn nhắm mắt , giọng trầm hẳn xuống: "Nói xem, hôm nay những gì?"

 

Tên thái giám bèn kể hết một lượt những việc trong Đông cung.

 

Thậm chí cả việc hái một đóa hoa trong phòng ấm, cài lên đầu Thúy Thúy, cũng bỏ sót.

 

Xuân Sinh ca bảo dừng, thái giám liền cứ thế kể kể .

 

Mãi đến thứ hai mươi lăm.

 

Nghe đến đoạn cài hoa cho Thúy Thúy, Xuân Sinh ca chợt bật dậy, âm trầm hỏi:

 

"Đóa hoa ?"

 

Thái giám lập tức mang hoa tới.

 

Là một đóa đỗ quyên màu hồng phấn, tàn úa.

 

Xuân Sinh ca lặng lẽ ngắm hồi lâu, cài nó lên tóc mai.

 

Chưa đợi dặn, thái giám quen tay mang tới một hộp cơm.

 

Bên trong chính là những món ăn hôm nay.

 

Bánh hạt dẻ mới cắn một miếng.

 

Chén chè sữa bò mới ăn một nửa.

 

Tách nhài mới uống vài ngụm.

 

Xuân Sinh ca nếm từng món một, dáng vẻ chuyên chú đầy thỏa mãn.

 

Tựa như ăn đồ thừa, mà là đang thưởng thức sơn hào hải vị.

 

Ăn xong, ôm lấy y phục ban ngày.

 

Từ trong áo, tỉ mỉ nhặt vài sợi tóc của , cẩn thận cất túi thơm mang theo .

 

Hắn đưa sợi tóc lên mũi ngửi, gương mặt bỗng đỏ bừng.

 

Ta thấy thể khẽ căng cứng .

 

Xuân Sinh ca cúi đầu bản , chợt khan: 

 

"Thì , ."

 

Hắn phá lên lớn, mãi mãi, khóe mắt rỉ giọt lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dang-thien-khuyet/chuong-3.html.]

 

"Nàng nhất định sẽ thấy thật ghê tởm."

 

Sắc mặt Xuân Sinh ca trầm xuống, dội cả một thùng nước lạnh lên .

 

Điện phụ mùa đông lấy một chút than sưởi.

 

Nước lạnh xối từ mái tóc xuống mặt , khiến dung nhan như một hồn ma cô độc.

 

Xuân Sinh ca y phục khác, ôm lò sưởi sưởi ấm .

 

Hắn soi gương đồng, cố gắng nặn một nụ dịu dàng.

 

Chính là nụ nở mặt .

 

Nuông chiều, pha chút bất lực.

 

Hắn luyện tập hồi lâu, đến khi biểu cảm ý mới thôi.

 

"Phải về , giờ nàng thường tỉnh dậy đòi uống nước."

 

Ta đến đây, đưa tay gãi gãi đầu, trong lòng dâng lên một cơn phiền muộn khó tả.

 

Haizz… chuyện rốt cuộc là đây.

 

Không , với Xuân Sinh ca thể cứ tiếp tục thế nữa.

 

Ta thấy về tìm .

 

Do dự một lúc, lặng lẽ theo phía .

 

Xuân Sinh ca bước phòng, thấy chiếc giường trống trơn, sắc mặt lập tức cứng .

 

Giọng run rẩy gọi: "Hoàn Tử? Hoàn Tử, ?"

 

Ta thấy như phát điên, lục tung cả phòng tìm .

 

Trong tủ áo, thư phòng nhỏ, đến cả phòng tắm cũng bỏ qua.

 

Đôi mắt Xuân Sinh ca đầy tơ máu, đỏ rực đến đáng sợ.

 

Hắn vững, vịn lấy giá để đồ, nhắm mắt hít thở thật sâu.

 

Ta thấy gần như sắp ngất đến nơi, liền phòng.

 

Khoảnh khắc Xuân Sinh ca trông thấy , liền lao tới ôm chầm lấy.

 

Thân thể lạnh buốt, tay bóp chặt cánh tay mà quát lên:

 

"Nửa đêm nửa hôm, hả!"

 

Ta né tránh ánh mắt , lí nhí đáp:

 

"Ta gặp ác mộng tỉnh dậy, thấy bên cạnh nên tìm."

 

Xuân Sinh ca áy náy : "Xin , là ca ca ở bên ."

 

Hắn vuốt tay , vội vàng nhét trong chăn.

 

Ta gối, thấy lấy túi chườm nước nóng đặt chăn cho ấm, rót nước nóng.

 

Hắn đưa tay sờ chân , thấy vẫn còn lạnh, liền ôm luôn lòng .

 

"Hoàn Tử, ngủ thôi." 

 

Xuân Sinh ca dịu dàng : "Muội ca ca hát ru ?"

 

Nếu từng thấy những chuyện đó, thì lúc chắc tựa chân hát .

 

giờ đây…

 

Ta đầy do dự, chậm rãi hỏi:

 

"Ca ca, thấy chúng như bây giờ đúng ?"

 

Lúc chúng chia tay, mới chỉ mười tuổi.

 

Sau khi gặp , Xuân Sinh ca mang trọng thương, cô độc thê lương.

 

Ta xót xa, đau lòng, cũng chẳng nghĩ gì nhiều, vẫn cứ ở bên như thuở còn thơ.

 

chậm hiểu đến , cũng cảm nhận , điều bất .

 

Xuân Sinh ca bằng ánh mắt hiền hòa, ngược hỏi:

 

"Hoàn Tử, thấy ca ca ?"

 

Ta thầm nghĩ: quá chứ!

 

Chính vì quá , nên mới đó!

 

Ta một cái, lề mề :

 

"Đại sư phụ từng , hôn ước đấy. Người cũng đang việc trong cung, bảo chúng nên gặp mặt thử xem. Ca ca chuyện ?"

Loading...