Lúc , Lâm Quốc An vội vã chạy đến. Ông  trốn trong phòng  việc cho đến khi  Tống Cảnh Hạo và Lâm Hân Nghiên đến, lúc , ông mới dám  ngoài.
Ông  thấy con gái , như thể   thấy hy vọng.
- Nghiên. Cuối cùng con cũng đến cứu bố. - Ông  xúc động.
Vẻ mặt Lâm Hân Nghiên lạnh lùng.
- Ông còn bao nhiêu tiền?
Lâm Quốc An sững sờ,  ngờ cô  hỏi  câu hỏi đó. Nếu ông  tiền, ông   rơi  tình cảnh .
- Bố  còn tiền nữa. - Lâm Quốc An thành thật .
- Cái gì? - Lâm Hân Nghiên  tin. Dù Lâm Quốc An  nợ nần chồng chất, ông  cũng  thể nào   tiền.
- Nếu ông   sự thật,  ai  thể giúp ông.
Vẻ mặt Lâm Quốc An u ám, ông   gì.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Lâm Hân Nghiên   mất thời gian với ông .
- Nếu ông   ,  cũng  ép.
Cô  Tống Cảnh Hạo.
- Đi thôi.
Tống Cảnh Hạo vòng tay qua vai cô, khẽ gật đầu,  rời khỏi khu vực văn phòng  sự hộ tống của bảo vệ.
Lâm Quốc An hoảng hốt. Thấy Lâm Hân Nghiên thực sự  , ông nghiến răng  thật.
- Bố  còn nhiều tiền nữa. Ngoại trừ căn nhà, còn  hơn hai triệu tiền mặt,   Lâm Vũ Hàm lấy cắp. Bố  báo cảnh sát, nhưng  tìm thấy nó.
Lâm Quốc An    chuyện  với Lâm Hân Nghiên. Cô con gái mà ông yêu thương nhất  cướp tiền của ông và bỏ trốn khi ông đang trong thời điểm khó khăn nhất.
Thay  đó, cô,  con gái mà ông bỏ rơi, vẫn đang  đây, lúc .
Ông  với đôi mắt đỏ ngầu.
- Nghiên,  của bố...
- Thôi bỏ . - Lâm Hân Nghiên    ông .
Càng nghĩ càng đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-102-goi-y-2.html.]
- Bán nhà . Kiếm  càng nhiều càng ,  trả nợ cho mấy   .
- Đó là tài sản duy nhất của bố. Bố... - Ông   bán nó.
- Ông còn tiền ?! Nếu ông  trả tiền để lấy  danh dự,  ai cứu  ông . Đó là lựa chọn của chính ông! - Lâm Hân Nghiên đột nhiên gầm lên giận dữ.
Lâm Hân Nghiên  kiên quyết.
Tống Cảnh Hạo  cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Không ngờ, cô  nghĩ   điều .
Nếu Lâm Quốc An đủ thông minh,  tiên nên xoa dịu những   để tránh  chuyện leo thang,  đó tìm cách huy động vốn,   Tập đoàn Lâm vẫn  thể vực dậy.
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Lâm, Tống Cảnh Hạo trở về công ty, còn Lâm Hân Nghiên thì về biệt thự, hôm nay cô   .
Tống Cảnh Hạo bảo cô về nghỉ ngơi vì trông cô   khỏe.
Lâm Hân Nghiên cảm thấy mệt mỏi, nhưng   giường mãi vẫn  ngủ . Đầu óc  cuồng. Cô nghĩ ngợi đủ thứ nhưng chẳng nghĩ   gì. Vậy nên cô  dậy  đến chỗ dì Dư đang lau cửa sổ và cửa  .
-  giúp dì nhé.
- Không  . Lát nữa sẽ   đến giúp. - Dì Dư xua tay.
Hàng tuần, sẽ   đến dọn dẹp tổng thể. Bãi cỏ và cây cối trong sân  cắt tỉa gọn gàng. Những chỗ trong nhà mà bình thường bà  dọn dẹp  cũng sẽ  dọn dẹp.
Một  bà  thể nào giữ cho căn biệt thự rộng lớn  sạch sẽ  .
Bà là  siêng năng,  thể chịu  cảnh nhàn rỗi. Cửa kính và cửa sổ đều do nhân viên chuyên nghiệp lau dọn, vì  nhiều chỗ bà  thể lau dọn, trong khi nhân viên chuyên nghiệp thì lau sạch sẽ.
Lâm Hân Nghiên  dì Dư đẩy lên ghế sofa, bà rửa tay  hỏi.
- Cô  ăn trái cây gì?  rửa giúp cô nhé.
- Táo. - Lâm Hân Nghiên thản nhiên .
- Được. - Dì Dư   bếp.
Lâm Hân Nghiên  co ro  ghế sofa trong phòng khách,  chằm chằm  cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà. Có lớp bọt trắng còn sót  từ việc dì Dư lau dọn, đang trượt xuống kính. Cô đang chìm trong suy nghĩ.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi cô reo lên. Lấy điện thoại , cô thấy tim  hẫng một nhịp khi thấy đó là cuộc gọi của Hạ Nhược Trạch.
Anh   phát hiện  chuyện gì ?
Cô vô tình trả lời cuộc gọi bằng đôi tay run rẩy.
- Xin chào.