Cô định cúi xuống nhặt, nhưng Tống Cảnh Hạo  nhấc lên . Nhìn  điện thoại  màn hình,   nheo mắt.
- Em đang  chuyện với ai ? Sao  thấy   hồi hộp thế?
Lâm Hân Nghiên cố tỏ  bình tĩnh.
-   hồi hộp. Anh đột nhiên xuất hiện   sợ đấy.
Tống Cảnh Hạo mỉm , cúi xuống   phụ nữ đang giả vờ bình tĩnh .
- Thật ?
Bị   chằm chằm, Lâm Hân Nghiên cảm thấy lạnh sống lưng, cổ họng nghẹn    nên lời.  lúc , dì Dư cầm một đĩa táo đến, đỡ Lâm Hân Nghiên dậy.
- Đây là táo Tề Hà chính hiệu. Ngọt giòn, ăn thử xem. - Dì Dư đặt đĩa táo lên bàn.
Lâm Hân Nghiên nhanh chóng tránh ánh mắt của Tống Cảnh Hạo, cầm lấy một miếng táo. Quả thực giòn tan, ngọt ngào và mọng nước. Cô cầm một miếng đưa cho Tống Cảnh Hạo.
- Muốn thử ?
Tống Cảnh Hạo cúi đầu  chằm chằm  bàn tay đang cầm táo của cô,  nhúc nhích.
Lâm Hân Nghiên  đưa lên môi , nước táo chảy xuống môi . Tuy lạnh nhưng  vẫn cảm nhận  vị ngọt.
Lâm Hân Nghiên chớp mắt.
- Ngọt thật đấy.
Tống Cảnh Hạo cắn một miếng táo, liếc  cô.
- Lần   tha cho em, em  hiểu chuyện.
Cô tưởng    cô đang cố tình chuyển chủ đề ?
Dì Dư    phận, mỉm  bước  khỏi phòng,  ngoài xem    việc.
Lâm Hân Nghiên mím môi,  dám phản bác.
Anh  nhai táo  cởi cúc áo vest, ném nó lên ghế sofa   xuống. Nhìn thấy cây đàn piano,  hỏi.
- Em  chơi piano ?
Lâm Hân Nghiên    cây đàn và gật đầu.
-  từng chơi. Lâu   chơi.  sợ ngón tay  cứng đờ.
Nói , cô cúi đầu  những ngón tay của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-104-ky-vong-that-bai-2.html.]
Ánh mắt của Tống Cảnh Hạo rơi  những ngón tay của cô. Những ngón tay cô gầy gò và trắng trẻo, nhưng lòng bàn tay   những vết chai. Anh cau mày,  đưa tay  nắm lấy tay cô nhưng cô   dậy và  về phía cây đàn piano.
Cô  dựa  ánh đèn  đàn, ngón tay chạm nhẹ  phím đàn, tạo  âm thanh trong trẻo và dễ chịu.
Cô nắm chặt tay, tìm cảm giác. Mặc dù  lâu  chơi piano, nhưng cô vẫn đủ can đảm để bắt đầu chơi nó như những gì cô  học  trong nhiều năm.
Cô nhắm mắt , hít một  thật sâu  nhẹ nhàng đặt ngón tay lên phím đàn.
Khi ngón tay cô chạm  phím đàn, giai điệu bài My Soul chậm rãi du dương vang lên.
Đây là bài hát đầu tiên cô học chơi, cũng là bài hát cô yêu thích nhất.
Những cảnh tượng trong quá khứ, cả vui lẫn buồn, hiện về trong tâm trí cô.
Cuộc đời cô ngắn ngủi, nhưng cô  trải qua quá nhiều.
Tống Cảnh Hạo  theo bóng lưng cô, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Liệu tay cô    chai sạn khi ở nước A ?
Bị cha bỏ rơi  đau lắm ?
Đang mải mê suy nghĩ,  đột nhiên  tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Tiếng chuông điện thoại  đúng lúc  khiến  khó chịu,  nhíu mày. Lâm Hân Nghiên dường như  thấy tiếng chuông và ngừng chơi đàn.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Tiếng chuông điện thoại trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Hân Nghiên  dậy bước tới, tự hỏi tại     máy.
Rồi cô  thấy tên hiển thị  điện thoại - Bạch Trúc Vi.
Lâm Hân Nghiên  đối diện .
- Là cô Bạch. Sao    máy?
Tất nhiên là    vì    .
Người gọi  kiên nhẫn, tiếng chuông điện thoại cứ reo liên tục.
Lâm Hân Nghiên mỉm .
- Anh sợ   thấy hai   gì ? Vậy thì    phiền hai  nữa...
Nói , cô  dậy, định bỏ  thì Tống Cảnh Hạo nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngã  lòng . Cô định cựa quậy thì Tống Cảnh Hạo vòng tay ôm chặt lấy eo cô.
Anh  dùng tay  nhấc điện thoại lên.