Lâm Hân Nghiên nắm tay dì Dư.
-    ngoài  dạo.
- Được,   cùng cô. - Dì Dư quen thuộc với môi trường xung quanh, hơn nữa còn  thể trò chuyện với cô.
Ăn tối xong, Lâm Hân Nghiên trở về phòng. Cô trằn trọc  giường một lúc lâu,  từ từ chìm  giấc ngủ lúc nửa đêm, khi cơn buồn ngủ  lên đến đỉnh điểm.
Quốc gia A
Tống Cảnh Hạo xuống máy bay. Nhân viên Trần Hạo  cùng Bạch Trúc Vi đang đợi ở cửa  sân bay. Thấy Tống Cảnh Hạo  ,  vội vàng chào hỏi.
- Ông Tống.
- Cô  hiện tại thế nào ? – Tống Cảnh Hạo    hỏi.
- Tình hình của cô  tạm thời  định, hiện đang  trong phòng bệnh. Chỉ là... - Trần Hạo im bặt, như thể     thế nào.
Tống Cảnh Hạo lạnh lùng .
- Đừng vòng vo nữa. Cứ  thẳng .
Trần Hạo ngước mắt  Tống Cảnh Hạo,   nhanh chóng cụp mắt xuống.
- Cô Bạch  sảy thai...
Tống Cảnh Hạo dừng bước, mắt  nheo .
- Cậu  gì cơ?
Luồng khí mạnh mẽ của  ngột ngạt đến mức khiến    nín thở.
Trần Hạo nuốt nước bọt.
- Cô Bạch  sảy thai. Bác sĩ  cô   mang thai  gần ba tháng thì tai nạn  dẫn đến sảy thai.
Tống Cảnh Hạo sững sờ, như  sét đánh.
Anh nắm chặt tay, vẻ mặt giận dữ, dường như đang bực tức điều gì đó.
Anh  nhanh, nên Trần Hạo  rón rén chạy theo mới theo kịp.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Sau khi lên xe, Trần Hạo lái xe  nhẹ nhàng, gần như  dám thở mạnh, sợ  mất lòng  đàn ông  ghế .
Chẳng mấy chốc, xe  dừng  ở bệnh viện.
Sau khi đỗ xe, Trần Hạo xuống xe và  đến cửa phụ. Vừa định đưa tay kéo cửa xe, cửa xe   Tống Cảnh Hạo đẩy ,  vội vàng lùi sang một bên.
Tống Cảnh Hạo xuống xe và  xuống đồng hồ. Lúc , ở đây là ban ngày, nhưng ở Trung Quốc  là ban đêm.
Anh buông tay xuống, liếc  Trần Hạo.
- Dẫn đường.
Lúc , Trần Hạo   lên phía  dẫn đường.
- Ông Tống,  lối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-106-say-thai-2.html.]
Qua hành lang, Trần Hạo dẫn Tống Cảnh Hạo đến phòng bệnh của Bạch Trúc Vi.
- Bạch tiểu thư đang ở bên trong.
Tống Cảnh Hạo  lặng ở cửa hai giây  đẩy cửa bước .
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Bạch Trúc Vi   giường, vẻ mặt yếu ớt,   thấy Tống Cảnh Hạo, cô liền cố gắng  dậy.
-Hạo,    ở đây?
Tống Cảnh Hạo vội vàng bước tới đỡ cô
- Em  thương . Đừng cử động.
Bạch Trúc Vi đang  trong vòng tay .
- Sao   em  thương?
Đứng ở cửa, Trần Hạo cúi đầu. Bạch Trúc Vi dường như  hiểu , chỉ  Trần Hạo.
- Anh   với Hạo ?
- Bác sĩ  tính mạng cô đang nguy kịch, nên   tự tiện báo cho ông Tống...
- Sao   xen  chuyện của  khác như ?! - Bạch Trúc Vi cầm lấy gối, tức giận đập   .
- Trần Hạo,   ngoài  . – Tống Cảnh Hạo ôm Bạch Trúc Vi đang kích động trong lòng, vỗ lưng an ủi.
- Sao em  giấu ?
Tống Cảnh Hạo cảm thấy  khó hiểu.
Bạch Trúc Vi cúi đầu, nước mắt chậm rãi lăn dài  má.
- Nói  nhỉ? Em  chuyện  hai tháng . Lúc đó,  và cô Lâm  kết hôn . Em vốn nghĩ khi  và cô Lâm chấm dứt quan hệ, em sẽ cho  một bất ngờ. Không ngờ...
Rồi, Bạch Trúc Vi òa , ôm chặt lấy Tống Cảnh Hạo.
- Hạo, con của chúng  mất .
Cô  đến xé lòng.
- Hạo,  tại em  bảo vệ  con...
Sắc mặt Tống Cảnh Hạo nghiêm nghị,  chút cảm xúc khó tả.
Biết   từng  con, lòng  dâng trào cảm xúc.
Đàn ông ai cũng  khát vọng  cha.
Người phụ nữ  đang mang thai đứa con của , nhưng   đưa cô đến đây.
Nếu   đưa cô đến đây, cô   gặp tai nạn xe  và  sảy thai.
Anh nhắm mắt .
- Không   của em.
Là  của . Anh thật điên rồ khi cố gắng tìm kiếm một cảm giác quen thuộc khó hiểu ở Lâm Hân Nghiên.