Giấy ly hôn vẫn   cấp, nhưng  sáu năm trôi qua. Hôn nhân cũng  thể tự động giải thể nếu một cặp đôi bình thường  ly  sáu năm,  ?
Lâm Hân Nghiên giả vờ bình tĩnh.
- Nếu vợ chồng ly  hai năm, hôn nhân cũng  thể tự động giải thể...
- Ai dạy em luật ? – Tống Cảnh Hạo chế giễu.
Sáu năm ,  phụ nữ   biến mất  một dấu vết.
Anh  quen với việc  thêm một  ở nhà, nhưng từ khi cô rời , căn biệt thự  trở nên hoang vắng,  còn chút tình   cảm giác gia đình nào, trong lòng  cũng trở nên trống rỗng.
Lâm Hân Nghiên cảm thấy   thật nực .
- Anh sắp đính hôn , giữa chúng  còn hôn nhân ? Làm  thì  ích gì? Anh   đó là tội song hôn ?
Tống Cảnh Hạo  hề tức giận, chỉ bình tĩnh  cô.
Cô vẫn ăn  lưu loát như thường lệ.
Bị  chằm chằm như  khiến Lâm Hân Nghiên cảm thấy lo lắng, như  một sức nặng vô hình đè lên ngực, tay cô run rẩy.
-  còn   việc.
Nói xong, cô  thoát khỏi  gian chật hẹp .
Tống Cảnh Hạo nắm lấy tay cô kéo mạnh, khiến  Lâm Hân Nghiên ngã ngửa  . Anh vòng tay qua eo cô, kéo mạnh, cơ thể cô áp chặt    một khe hở.
Qua lớp vải, cô thậm chí còn cảm nhận  cơ thể nóng bỏng và nhịp tim mạnh mẽ của .
Lâm Hân Nghiên trừng mắt  ,  cứng đờ  dám nhúc nhích, giọng  nghiêm nghị.
- Buông  , nếu   sẽ kiện !
Tống Cảnh Hạo đặt tay lên cổ tay cô, mắt  nheo , ươn ướt. Anh hỏi bằng giọng khàn khàn.
- Kiện  vì chuyện gì?
Không đợi Lâm Hân Nghiên trả lời,  hỏi tiếp.
- Vì tội quấy rối ?
Lâm Hân Nghiên  kịp phản ứng, cơ thể   áp sát   cô,  nắm lấy gáy cô và hôn lên môi cô.
Anh cảm nhận   thở quen thuộc khiến  say mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-117-anh-dang-buoc-toi-toi-vo-le-a-1.html.]
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Lâm Hân Nghiên thở hổn hển, và trong khoảnh khắc, cổ và má cô đỏ bừng như  lửa thiêu đốt. Cô cảm thấy tim  sắp nhảy  khỏi lồng ngực. Vì , cô cố gắng giữ bình tĩnh,  khi quyết định mở miệng và cắn  đôi môi đang  loạn  môi .
Tống Cảnh Hạo đau đớn,  nới lỏng tay. Lâm Hân Nghiên nhân cơ hội đó đẩy  .
Sau đó, cô   và bỏ chạy.
Sau khi  đẩy, Tống Cảnh Hạo loạng choạng lùi về phía . Nhìn cô vội vã bỏ chạy,  đưa tay lau khóe miệng và thấy m.á.u đỏ tươi  mu bàn tay.
Người phụ nữ   cắn . Trước đây cô  từng  thế.
Hơi thở của cô còn đọng  trong miệng,  đưa đầu lưỡi l.i.ế.m lên răng, nuốt xuống, hòa cùng vị máu.
- Hạo. – Hạ Nhược Lâm run rẩy  ở cửa cầu thang.
Nhìn dáng vẻ của cô, hẳn là cô  thấy cảnh tượng  .
Tống Cảnh Hạo ngẩng đầu lên,  thèm để ý đến cảm xúc của cô, bĩu môi .
- Hôn ước  hủy bỏ.  sẽ  cưới cô.
Hạ Nhược Lâm hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay .
- Hạo, gia đình chúng   đồng ý , và đó cũng là điều bố  ...
Tống Cảnh Hạo hất tay cô  một cách thô bạo. Có lẽ   dùng quá nhiều lực, nên Hạ Nhược Lâm  bất ngờ, loạng choạng lùi về phía . Nếu    bức tường phía , chắc chắn cô  ngã .
-  sẽ tự  giải thích với bố . – Tống Cảnh Hạo   ý định đỡ cô dậy, đang định bỏ  thì cô vòng tay ôm lấy chân ,  lóc.
- Hạo, bao nhiêu năm  mà  vẫn  thể tha thứ cho em ?
Tống Cảnh Hạo nhắm mắt , lạnh lùng .
- Cô nên nghĩ đến hậu quả khi  dối .
Sáu năm , cô   sảy thai,  cũng nghĩ đó là sự thật. Dù   tình yêu,  vẫn  chịu trách nhiệm với cô.
 cô   dối .
Cô  từng mang thai.
Đây cũng là lý do sáu năm    cưới cô.
Lần  họ  đính hôn chỉ vì nó là sự kết hợp giữa hai gia đình thông qua hôn nhân, đó là mệnh lệnh của Tống gia.
Nếu   Lâm Hân Nghiên,  sẵn sàng chấp nhận mệnh lệnh , nhưng   bây giờ!