Nói đến đây, Tống Kỳ Phong  còn lời nào để  nữa, bèn gọi.
- Phong quản gia, chúng  về thôi.
Phong quản gia vội vàng bước đến chỗ ông.
- Thiếu gia  bệnh viện , chúng  đến đó nhé?
- Tất nhiên . Nó là con trai duy nhất của .
Hình như lời ông đang  với  khác. Vì , sắc mặt Hạ Văn Hoài liền  đổi. Rõ ràng là  ẩn ý gì đó.
Hay là ông  cố tình  thẳng  mặt ông?
Hạ Văn Hoài nghẹn ngào vì phẫn uất. Tống Cảnh Hạo thật táo bạo. Phải công nhận   can đảm, đột nhiên đảo ngược tình thế bất lợi cho .
- Nhược Hưng,  tiễn bọn họ  ngoài.
Đứng ở cửa, Hạ Nhược Hưng  lời cha  liền vội vã  theo.
- Chú Tống, để cháu tiễn hai   ngoài.
Tống Kỳ Phong  trả lời, còn Phong quản gia thì mở cửa xe, khom  bước . Ông liếc  Hạ Nhược Hưng đang  bên cạnh.
- Mang lời nhắn đến chỗ bố  giúp .  sẽ  để bụng chuyện  .
Sẽ   cho tất cả   nếu họ bất hòa.
- Được, cháu nhất định sẽ  với ông . - Hạ Nhược Hưng nhẹ nhàng đóng cửa  và dặn dò tài xế.
- Lái xe cẩn thận.
Khi xe rời , Hạ Nhược Hưng   bước  nhà. Hạ Văn Hoài  đó, vẻ mặt u ám. Nhìn hai con trai và con gái, ông  trách mắng, nhưng   tìm  lời nào để .
Cuối cùng, ông  khẩy.
- Tống Cảnh Hạo, diễn  lắm.
Lúc  , Hạ Nhược Hưng tình cờ  thấy. Anh liếc  Hạ Nhược Trạch, thở dài.
- Chúng   bằng , quả thực  bằng . Con cứ tưởng Nhược Lâm và   thể kết hôn,  thể  thông gia. Không ngờ  chuyện  thành  thế ...
- Đủ , các ! – Hạ Nhược Lâm quát.
Cô là  buồn nhất ở đây  khi hôn ước  hủy bỏ!
- Nếu con  năng lực,    hủy bỏ hôn ước. – Hạ Văn Hoài đập bàn  dậy.
Vì chuyện , cả nhà loạn cả lên,  mà nó còn dám nổi giận?
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Hạ Chấn Vũ đến vỗ lưng Hạ Văn Hoài, an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-130-khong-the-so-sanh-voi-nguoi-khac-2.html.]
- Đừng nóng giận. Lũ trẻ cũng chẳng  gì hơn.
- Con trai   bằng con trai  khác thì    gì đây? – Hạ Văn Hoài phất tay áo,     phòng trong.
Hạ Chấn Vũ  theo ông  trong khuyên nhủ,   ông hờn dỗi. Hạ Nhược Hưng cũng thất vọng về Hạ Nhược Trạch, nên gọi  hầu dọn dẹp phòng khách  trở về phòng.
Chỉ còn  Hạ Nhược Trạch trong phòng khách, ôm chặt cô em gái đang run rẩy.
- Anh đưa em  phòng. – Anh đỡ Hạ Nhược Lâm.
- Tại ? - Hạ Nhược Lâm vẫn  thể chấp nhận  việc Tống Cảnh Hạo  hủy hôn.
Cô  hiểu, tại   chuyện  đến nước ?
Người phụ nữ   mất tích sáu năm.
Tại  cô   xuất hiện?
Cô túm lấy cổ áo Hạ Nhược Trạch.
- Nhược Trạch,  nhiều năm như ,    để cô    phụ nữ của ?
Nếu Lâm Hân Nghiên ở bên Hạ Nhược Trạch, Tống Cảnh Hạo dù  cô  ở  cũng sẽ    với cô , đúng ?
- Em mệt , cần nghỉ ngơi thật . – Hạ Nhược Trạch đỡ cô  xuống giường.
Hạ Nhược Lâm   buông Hạ Nhược Trạch .
- Nhược Trạch. - Cô  .
- Tại  lúc đó   cứu cô  mà  để cô  chết? Nếu cô  chết, sẽ  ai cướp Hạo khỏi tay em…
Hạ Nhược Trạch nhíu mày.
- Em đang  nhảm nhí gì ?
- Em   nhảm!
Hạ Nhược Lâm  dậy,   chằm chằm, hung dữ .
- Em cố tình gây tai nạn xe  để Hạo cảm thấy   với em và cưới em. Để cho thuyết phục hơn, em   xe tông thật. Đau lắm, nên em  cô  nếm mùi  xe tông... Haha…
Hạ Nhược Lâm  phá lên.
Còn Hạ Nhược Trạch thì  đơ ,   nên phản ứng thế nào, cũng   nghĩ gì về cô.
Sao... Sao cô    thể tàn nhẫn như ?
Hồi nhỏ cô  ngây thơ và đáng yêu đến .
- Lâm. - Hạ Nhược Trạch  cô.
- Vậy tại  lúc đó em  để Lâm Hân Nghiên  thế em?
Đây luôn là điều   thể hiểu nổi.