Lâm Hân Nghiên  chằm chằm  cặp đôi  hồi lâu, nhưng họ vẫn   thêm lời nào. Ngón tay cô giật giật, ánh mắt đột nhiên  xuống sàn nhà.
- Sao? - Cô  hỏi, nhưng   vẫn   tiếng trả lời.
Bọn họ  cô  cái quái gì chứ?
- Ừ,  cũng vô cùng xin .   nên phá vỡ hôn ước của cô và Tống Cảnh Hạo. Tất cả là  của .
Tuy ban đầu cô  chút thương hại  phụ nữ mà   chọn, nhưng Bạch Trúc Vi  chẳng hề đáng thương. Thực ,  phụ nữ  còn gian xảo hơn cô tưởng  nhiều.
Có quá nhiều bóng tối ẩn  nụ  của cô . Sự giả tạo hiện rõ.
Hơn nữa,   cô là  đề nghị đính hôn ngay từ đầu! Mẹ  mới là  ngỏ lời cầu hôn    giường bệnh! Giờ thì ai mới là   ?
Tống Cảnh Hạo nheo mắt,  tiến thêm một bước. Bóng tối bao trùm bầu  khí  trở nên dữ dội. Tóc gáy cô dựng , loạng choạng lùi .
-  chọc tức  ? - Lâm Hân Nghiên cố gắng giữ giọng điệu đều đều nhất  thể.
Anh  định  thì Bạch Trúc Vi  nắm lấy cánh tay .
- Là  của em, Hạo. Em  nên  gì cả. Dù  thì việc cô  cưới  cũng    của cô . Em thậm chí  nên đến đây... em... em về  đây. - Cô lập tức .
- Em   là  nên rời .
Không  thêm lời nào,  nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lên lầu.
Một niềm vui chợt dâng trào trong lòng cô. Tuy  đàn ông   ngỏ lời  ở bên cô, nhưng   từng  hành động nào cho thấy  thực sự  thế. Cô  khỏi  chằm chằm  cái cách  nghiến chặt hàm và đôi mắt đờ đẫn.
Có sự  đổi trong hành động của .
Khóe môi cô nhếch lên. Đó là điều duy nhất cô  thể níu giữ. Suy cho cùng, cô   là  phụ nữ  ngủ cùng  đêm đó. Cô chỉ  thể nắm chặt trái tim  khi họ  một mối quan hệ thực chất.
Lâm Hân Nghiên thậm chí còn  ngẩng đầu lên. Cô chỉ lặng lẽ   bước  phòng.
 lúc Bạch Trúc Vi  đầu ,  thấy bóng dáng đang khuất dần của Lâm Hân Nghiên. Cô gái  mảnh khảnh,  thể  là gầy gò, xương bả vai rõ nét  lớp áo sơ mi.  khi cô nheo mắt , mắt cô đột nhiên mở to. Đây chẳng  là cô gái mà cô  thuê ở nước A hôm đó ?
Đêm đó, cô  vượt qua  sự ghen tuông và tìm một cô gái còn trinh để ngủ cùng . Đó là điểm mấu chốt. Khi cô thuê cô gái đó, cô thậm chí còn    cô  để xem   ngủ với loại con gái nào.
 khi  phụ nữ  vội vã  khỏi khách sạn, Bạch Trúc Vi liếc  bóng lưng cô . Đó chính là bóng lưng mà cô đang  lúc .
Chẳng trách cô cứ tự hỏi tại    thấy Lâm Hân Nghiên quen thuộc.
Bởi vì họ  gặp  .
Có lẽ nào?
Má cô đỏ bừng khi nhớ  đêm đó, cô nhớ  xem cô   liếc  mặt  lúc đưa tiền , nhưng cô  thể nhớ . Lượng rượu cô  uống đêm đó là vô hạn, nên những ký ức còn  của cô đều mơ hồ và ảm đạm.
Không. Lâm Hân Nghiên  thể ở  thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-17-nop-don-xin-viec-bien-dich-vien-1.html.]
Nếu họ dành nhiều thời gian bên  hơn,   thể sẽ   chuyện gì  xảy  đêm đó. Và cô   thể sẽ khao khát chiếm  trái tim .
Suy cho cùng, nếu cô chỉ cần  là nhận  những gợn sóng  lưng cô  thì Tống Cảnh Hạo chỉ cần chạm  cũng sẽ nhận  cô . Nghĩ đến đây, tay cô run lên.
Không. Chuyện đó  thể xảy  . Cô cần   gì đó.
Vừa bước  phòng, Bạch Trúc Vi  hề e dè. Cô ôm lấy vòng eo săn chắc của Tống Cảnh Hạo, vùi đầu  lòng , quyến rũ .
- Hạo, để em   phụ nữ của   nữa nhé.
Lời  vuột khỏi môi  khi cô kịp suy nghĩ, và cô nghiêng  về phía .
Ngay lúc , vẻ dịu dàng  khuôn mặt Tống Cảnh Hạo   biến mất, nhanh chóng   thế bằng vẻ nghiêm nghị.
Ngoại trừ đêm đó,  chẳng còn ham  bộc phát nào với cô nữa!
 lúc môi Bạch Trúc Vi sắp chạm  môi ,  ngay lập tức  đầu .
- Muộn , em  ngủ sớm . – Tống Cảnh Hạo kéo cổ áo. Có điều gì đó trong cách cô lao   khiến  khó chịu. Ngón tay  giật giật.
Anh đang bực bội vì cái quái gì ? Chẳng lẽ vì   hề  chút ham  nào với cô ? Chẳng  chút ham  nào ? Sau những gì  xảy  đêm đó,  cứ ngỡ rằng cuối cùng  cũng sẽ khao khát cơ thể cô.  dường như điều đó vẫn  xảy .
Bạch Trúc Vi buông thõng hai tay, đột nhiên cảm thấy ủy khuất.
- Hạo,   ...
- Đừng để trí tưởng tượng bay xa. Chúng  sẽ nghỉ ngơi ở đây đêm nay. - Anh ôm chặt lấy vai cô.
Bạch Trúc Vi là phụ nữ. Cô  thể là  phụ nữ bướng bỉnh nhất  đời, nhưng cô vẫn hiểu  đang   gì. Người đàn ông   hề hứng thú với cô -  là đủ để xác nhận .
- Em... . - Giọng cô gần như chỉ còn là tiếng thì thầm khi lê bước về phía giường .
 
Những chiếc gối  giường ôm lấy cô. Cảnh tượng  hẳn sẽ  dễ chịu nếu   đôi mắt đỏ hoe và đôi má đẫm lệ.
Có thể giờ cô đang  oan ức, nhưng cô vẫn kiên nhẫn. Không  thêm lời nào, cô  đầu, nhắm nghiền mắt,    .
Trong lòng Tống Cảnh Hạo  động, đêm đó cô cũng từng như . Dù   cố gắng thế nào, cô cũng   một lời, chỉ run rẩy trong vòng tay , khao khát   chạm .
Anh bước lên một bước.
- Khi chúng  kết hôn,  sẽ đối xử  với em. - Anh thì thầm  cuối.
Lần  Bạch Trúc Vi gật đầu. Chuyện  cô  lo lắng lắm. Dù  thì, cô  ở bên  quá lâu, hiểu rõ tính tình của . Cho dù   yêu cô,  vẫn cảm thấy  trách nhiệm với cô. Đây là một khởi đầu.
Cởi áo khoác, Tống Cảnh Hạo bước  khỏi phòng,  xuống phòng khách. Anh  phịch xuống ghế sofa, gác đôi chân dài lên bàn , đầu tựa  đệm. Chẳng mấy chốc, bóng tối  bao trùm lấy .
Đêm nay thật tĩnh lặng. Trong khi một  chẳng màng đến thế gian, thì hai    mâu thuẫn - một  vì bản , còn   vì gia đình. Khi ánh nắng tràn  biệt thự, cả hai đều   một lời, tất cả đều chuẩn  cho một ngày mới.