Khi Hạ Nhược Lâm thấy Tống Cảnh Hạo, cô gần như chạy như điên về phía , dang rộng vòng tay ôm .
Không ngờ, Tống Cảnh Hạo đột nhiên xoay , ngang qua. Cô kịp ôm , chạy quá nhanh nên thể dừng . Kết quả là cô vấp ngã và bong gân mắt cá chân.
- A… - Cô hét lên, chân khuỵu xuống.
Quan Tĩnh bên cạnh thể nắm lấy tay cô, nhưng đưa tay .
Trước khi trở thành của nhà họ Hạ, cô thường nịnh nọt Quan Tĩnh vì là Tống Cảnh Hạo tin tưởng nhất.
từ khi nhà họ Hạ, cô luôn tỏ kiêu ngạo mặt Quan Tĩnh.
Quan Tĩnh cảm thấy thoải mái vì điều đó. Tình cảm của dành cho cô còn mãnh liệt như .
Vì giờ cô là một tiểu thư quyền quý giàu , một trợ lý như quả thực xứng với cô.
Hạ Nhược Lâm ngã xuống, đầu gối bầm tím. Trông cô khá luộm thuộm, mái tóc mới cắt rối bù.
Cô ngước Tống Cảnh Hạo và .
- Hạo...
Cô thể chấp nhận sự thờ ơ và vô tâm của đối với cô.
Anh yêu cô.
thái độ của đối với cô giờ đây khiến cô suy sụp.
Cô thể chấp nhận .
Rùng , cô đàn ông mặt và .
- Hạo...
Mắt cô mờ . Cô cảm thấy bất an và lấy lòng .
Tống Cảnh Hạo đến gần cô, quỳ xuống, chỉnh mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt cô.
Anh kỹ khuôn mặt cô, như thể đang cố gắng đoán xem cô là lòng độc ác bằng cách đ.á.n.h giá các đường nét khuôn mặt.
- Hạo...
- Đừng gọi tên . - Anh ngắt lời Hạ Nhược Lâm khi cô gọi .
Hạ Nhược Lâm sửng sốt, thể chấp nhận .
- Cô giấu bao nhiêu? - Anh nhỏ, như thể đang cố ngăn cản điều gì đó.
Hạ Nhược Lâm cố gắng lục lọi trí nhớ và suy ngẫm về lời của Tống Cảnh Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-177-cho-can-1.html.]
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô giật . Chẳng lẽ thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Hân Nghiên ?
- Em giấu điều gì cả. - Cô lập tức phủ nhận.
- Không giấu gì cả ? – Tống Cảnh Hạo khẩy.
Vì cô từng cứu , nên cũng phần tin tưởng cô, ngay cả khi phát hiện những trò gian trá của cô cũng bận tâm. Hơn nữa, bao giờ đổ cho cô về bất cứ chuyện gì.
Đó là vì mang ơn cô.
cô luôn thể đảo lộn ấn tượng của về cô.
Cô giỏi dối. Ngay cả t.a.i n.ạ.n mà Lâm Hân Nghiên gặp đây cũng là do cô bày .
Anh đ.á.n.h giá thấp cô. Anh từng nghĩ cô chỉ thỉnh thoảng giở trò đồi bại, nhưng ngờ cô ... độc ác đến .
- Em ... em hại Lâm Hân Nghiên. Cô chỉ suông thôi. - Nước mắt chảy dài má Hạ Nhược Lâm, cô nắm lấy cánh tay Tống Cảnh Hạo và .
- Hạo, tin em.
Ánh mắt dừng khuôn mặt cô vài giây. Sắc mặt tối sầm , một lời mà buông tay cô .
Hạ Nhược Lâm buông, nhưng cô thậm chí còn thể phản kháng vì Tống Cảnh Hạo quá mạnh.
- Hạo. - Hạ Nhược Lâm vòng tay ôm lấy chân và .
- Em thật sự gì cả. Tin em . Dù em gì sai, em cũng vì em yêu . Em yêu gì sai ?
- Hì hì.
Tống Cảnh Hạo khẩy, như đang tự giễu chính . Anh khẽ đáp.
- Cô gì sai cả. Là .
Anh nên coi trách nhiệm với cô là tình yêu.
- Không. Không. - Hạ Nhược Lâm lắc đầu liên tục.
- Em gì sai, cũng . Cô mới là .
Hạ Nhược Lâm , tức giận chỉ Lâm Hân Nghiên đang cầu thang.
- Là cô . Cô là đồ khốn nạn.
- Cô là...
Tần Nhã cãi nhưng Lâm Hân Nghiên ngăn . Giờ cãi cũng chẳng ích gì.
Điều cô sợ nhất là mất Tống Cảnh Hạo.
Đánh chỗ đau của khác. Tống Cảnh Hạo chính là chỗ cô sẽ tổn thương nhất.