Lâm Hân Nghiên nhíu mày. Lúc đó họ  hài lòng với cô , chẳng lẽ họ  tìm   phù hợp hơn  ?
Nghĩ , Lâm Hân Nghiên thấy dễ chấp nhận hơn.
Buổi tối, Tống Cảnh Hạo về nhà, dường như vì công việc nên nhốt  trong phòng  việc.
Buổi chiều, Lâm Hân Nghiên  dì Dư kể về những món ăn ưa thích của Tống Cảnh Hạo và tự tay nấu bữa tối.
Dì Dư mỉm  .
-  . Cô đang  tròn bổn phận của một  vợ đấy.
Lâm Hân Nghiên cúi đầu . Nếu   vì cần sự giúp đỡ của , cô   chủ động lấy lòng .
Dì Dư thở dài nặng nề.
- Phu nhân mất  lâu, ông chủ  tái hôn, nên thiếu gia cũng ít khi về. Hiếm khi thấy   ở đây. Đừng để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của  . Không   của  . Thực    là   dễ xúc động.
Lâm Hân Nghiên im lặng lắng  bà.
- Tiểu thư Bạch  cứu thiếu gia hồi nhỏ. Lớn lên , cô  vẫn luôn theo đuổi thiếu gia. Thiếu gia cũng  thích cô , nhưng từ khi  công tác về, thái độ của   đối với cô    đổi.  mà, đừng lo, cô là vợ chính thức của   mà. - Dì Dư vỗ vai cô an ủi.
Lâm Hân Nghiên cúi đầu  khổ. Cô là ai mà dám    với ai chứ?
Dù là vợ chồng, nhưng hai  vẫn như  xa lạ.
Cô hiểu rõ chuyện hôn nhân .
Lâm Hân Nghiên liếc  phòng  việc. Nhớ đến tách cà phê đen Bạch Trúc Vi pha sáng nay, cô hỏi.
- Dì Dư, hạt cà phê ? Cháu  pha cà phê cho  .
Nghe , dì Dư nghĩ cô bắt đầu để ý, nên cầm lấy hạt cà phê đưa cho cô và .
- Không đường,  sữa. Thiếu gia  thích đồ ngọt.
Lâm Hân Nghiên gật đầu, nhanh chóng pha một ấm cà phê. Cô rót cà phê  một chiếc tách cà phê tinh xảo  tự tay mang lên phòng  việc của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-21-dung-de-ve-ngoai-cua-co-ta-danh-lua-1.html.]
Tống Cảnh Hạo đang  điện thoại trong phòng  việc, vẻ mặt bực bội.
- Phòng Nhân sự   ? Tuyển phiên dịch viên khó khăn đến  ?
Anh   nhiều ngôn ngữ, nhưng  thực sự   gì về ngôn ngữ của nước A. Do rào cản ngôn ngữ,   thể xử lý  khối lượng công việc khổng lồ cần  giải quyết trong dự án mới .
- Bảo Trưởng phòng Nhân sự,    một ngày  tìm  cho . Nếu ,   sẽ  sa thải!
Cốc cốc.
Đang trong cơn giận dữ, Tống Cảnh Hạo đột nhiên   tiếng gõ cửa, nên   hạ giọng mà lạnh lùng .
- Vào !
Lâm Hân Nghiên cảm thấy tim  hẫng một nhịp. Anh  đang  vui ?
Cô  gõ cửa , nên dù  chuyện gì xảy  thì cô cũng   thôi.
Lâm Hân Nghiên cố gắng mỉm .
-  pha cà phê cho .
Ánh mắt Tống Cảnh Hạo chậm rãi dời từ mặt cô xuống tách cà phê  tay cô,  khẽ nheo mắt, tự hỏi, sáng nay cô tránh mặt ,  mà giờ  chủ động mang cho  một cốc cà phê?
Hừ, cô nàng  thật là biến thái!
Cất điện thoại, Tống Cảnh Hạo  xuống, lặng lẽ quan sát cô. Anh  xem cô đang  gì!
- Không   hợp khẩu vị của  . - Lâm Hân Nghiên đặt tách cà phê lên bàn.
Không nhúc nhích, Tống Cảnh Hạo thả lỏng  hơn nữa, uể oải dựa  ghế.
Lâm Hân Nghiên  với vẻ nịnh nọt.
- Muốn thử ?
Tống Cảnh Hạo nhướn mày, chợt nhận  lý do  thể khiến thái độ của cô  đổi.
- Cô  hỏi  về mảnh đất ở Vịnh Nông bằng cách tỏ  hiếu khách đột ngột như  ? - Anh mỉa mai.