Hạ Nhược Trạch  cô đang nghĩ gì. Anh bước tới và .
- Chỗ đó  còn thích hợp để ở nữa. Anh sẽ giúp em tìm chỗ ở mới.
Lâm Hân Nghiên gật đầu. Chỗ đó quả thực  còn thích hợp nữa, cô sẽ  tiếp tục ở đó và gây nguy hiểm cho sức khỏe của  .
- Em  tìm  ai   chuyện . - Lâm Hân Nghiên tin rằng đây   là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chắc chắn    sắp đặt.
- Cứ giao cho . Anh là  của em,  cũng là  nhà của em. - Hạ Nhược Trạch mỉm .
Lâm Hân Nghiên  Hạ Nhược Trạch. Mũi cô đỏ lên. Anh quá  với cô, cô    đền ơn  thế nào.
Cô cúi đầu im lặng. Trong lòng  hứa sẽ đền ơn  khi cô  năng lực.
Và bây giờ cô cần   điều tra chuyện .
Nếu  cô sẽ bồn chồn  yên. Ai mà   liệu họ  theo cô đến nhà mới và tiếp tục  phiền Trang Tử Cẩn  ?
Nghĩ đến lời Tống Cảnh Hạo, cô  thấy buồn bực.
Hạ Nhược Trạch nghĩ cô mệt nên .
- Em về nghỉ ngơi . Anh ở đây.
- Em...
- Anh   việc ở bệnh viện  ;   phòng  việc và phòng nghỉ ngơi. Anh  thể chăm sóc  em.
Lâm Hân Nghiên  Trang Tử Cẩn vẫn đang hôn mê. Do dự một chút, cô .
- Có chuyện gì thì gọi cho em.
Lâm Hân Nghiên để   điện thoại cho Hạ Nhược Trạch  khi rời bệnh viện.
Khi cô về đến biệt thự, chỉ thấy dì Dư ở nhà. Cô nhíu mày hỏi.
- Anh   ở nhà ?
Dì Dư   phòng  việc.
- Cậu  đang ở trong.
 
Lâm Hân Nghiên  giày  mới ,   thẳng đến phòng  việc. Cô do dự một chút  gõ cửa.
Gõ vài cái vẫn  thấy ai trả lời. Cô nhíu mày, khẽ đẩy cửa .
Trong phòng là Tống Cảnh Hạo, đang dựa lưng  ghế. Mắt  nhắm nghiền, nhưng cô    đang giả vờ ngủ  thực sự đang ngủ.
Lâm Hân Nghiên chậm rãi bước đến  bàn  việc, khẽ gọi.
- Anh Tống?
Tống Cảnh Hạo từ từ nhấc mí mắt lên,  chằm chằm   phụ nữ  mặt. Đây là  đầu tiên   gọi  là “ Tống". Trước giờ  chỉ  gọi là "Chủ tịch Tống" và "Tống thiếu gia".
Lâm Hân Nghiên nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của cô, hỏi,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-36-trinh-dien-tinh-yeu-2.html.]
- Anh  sẽ cho  mảnh đất ở Vịnh Nông ?
Với đôi mắt nhắm hờ,  nở một nụ  toe toét đầy toan tính.
-  là thương nhân,   việc gì miễn phí cả.
Lâm Hân Nghiên hụt hẫng.
 . Lẽ  cô   điều đó.
Làm   đàn ông   thể giúp cô mà  mong nhận   gì?
Cô chẳng  gì   để đổi lấy mảnh đất .
-  chắc chắn mảnh đất   quan trọng với cô. – Tống Cảnh Hạo cảm nhận  sự chùn bước của cô.
Lâm Quốc An  đưa  con cô đến đất nước đó. Cuộc sống ở đó  hề dễ dàng, và em trai cô giờ  chết. Đối với Lâm Quốc An, cô hẳn  cảm thấy hận thù.
Anh từng nghĩ Lâm Hân Nghiên  mảnh đất  cho Lâm Quốc An. Hình như   nghĩ sai .
-    gì để đổi với .
Quả nhiên, Lâm Hân Nghiên  mảnh đất .
Tống Cảnh Hạo  cô, ánh mắt toát lên vẻ nam tính trưởng thành.
- Cô chắc chắn .
- Cái gì?
- Cô.
Lâm Hân Nghiên mất một lúc mới đáp .
-  ?
Tống Cảnh Hạo  dậy, bước về phía Lâm Hân Nghiên. Anh đến quá gần, và Lâm Hân Nghiên theo bản năng lùi . Tống Cảnh Hạo nắm lấy vai cô, hỏi.
- Cô lùi   gì?   ăn sống cô .
Lâm Hân Nghiên  hiểu  cô  sợ . Cô chỉ cảm thấy   hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Khóe môi  nhếch lên thành một nụ  kỳ lạ.
- Cô  gì sai ? Nên giờ cô mới thấy tội .
Cô   gì sai?
Lâm Hân Nghiên ngẩng đầu lên, .
-   gì mà  thấy tội  chứ?
Cô ngẩng cao cằm,   thể cảm nhận   thở nóng hổi của cô phả  chóp mũi. Cảm giác  thật quen thuộc.
Vẻ mặt  cứng đờ trong giây lát,   nắm lấy mặt cô. Giọng điệu đầy nguy hiểm.
- Cô là phụ nữ   chồng. Cô quá gần gũi với đàn ông khác. Cô  chung thủy với .