- Làm ...   để giải quyết chuyện ? - Lời  của Lâm Hân Nghiên rời rạc. Cô chỉ đang cố gắng gượng dậy bằng ý chí.
- Chữa trị rối loạn tâm lý  dễ. Cô    với bác sĩ Hạ ? Anh  là bác sĩ tâm thần,  chắc chắn    thể giúp cô. - Bác sĩ thở dài.
Lâm Hân Nghiên nghĩ về hành vi  đó của Hạ Nhược Trạch. Có lẽ lúc đó   nhận  điều gì đó.
Chỉ là      với cô thế nào.
-  khuyên cô nên chuyển  cô đến khoa tâm thần.
Lâm Hân Nghiên gật đầu.
Sau khi bác sĩ rời , Lâm Hân Nghiên ngã gục xuống sàn. Cô  chằm chằm  những vết xước tự tạo  mặt Trang Tử Cẩn. Tim cô đau nhói đến mức  thở .
Khoảnh khắc  cô phát điên và hành vi tự  hại bản  cứ hiện về trong tâm trí cô.
Cùng ngày hôm đó, Trang Tử Cẩn  chuyển đến khoa tâm thần. Vì bà là một bệnh nhân tâm thần  tâm trạng bất  và hành vi phá hoại bản  và  khác, nên việc thăm nom bà  hạn chế, ngay cả với gia đình.
Đây là một liệu pháp gần như khiến bà xa lánh thế giới bên ngoài.
Sau khi  viện, Lâm Hân Nghiên thu dọn đồ đạc cho Trang Tử Cẩn và chấm dứt hợp đồng thuê nhà.
Cô  thể lấy  tiền đặt cọc vì lớp sơn  cửa.
Ngay cả tiền viện phí của Trang Tử Cẩn cũng  Hạ Nhược Trạch trả .
Cô cảm thấy  ngày càng mắc nợ Hạ Nhược Trạch.
Trong lúc cô còn đang lơ mơ, xe  dừng  ở biệt thự. Cô cầm túi xách, trả tiền  xuống xe.
Trước biệt thự, cô  sững như trời trồng. Cô  bao giờ nghĩ  sẽ  đến nơi  để lánh nạn.
Ngay khi cô sắp bước  nhà, một chiếc xe chạy đến. Cô  ở đây bao lâu, nhưng cô nhận  xe của Tống Cảnh Hạo. Cô  yên tại chỗ.
Tống Cảnh Hạo bước xuống xe,  Lâm Hân Nghiên đang  đó. Giọng  lạnh lùng khi  hỏi.
- Cô   ?
Anh đến bệnh viện, bệnh viện  cô  xuất viện . Cô   gì suốt thời gian qua?
Lâm Hân Nghiên  buồn giải thích. Cô  mệt mỏi  khi giải quyết xong chuyện của Trang Tử Cẩn.
-   việc. - Cô khẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-42-su-quyen-ru-co-chu-dich-2.html.]
Tống Cảnh Hạo nhíu mày. Cô  đang  thái độ gì với  ?
Anh sải bước tới...
Trong giây lát,  nhiều khuôn mặt khác chồng lên vẻ mặt giận dữ của . Ý thức của Lâm Hân Nghiên dần dần mơ hồ, cô ngã xuống, mắt tối sầm .
Tống Cảnh Hạo nhanh chóng đỡ lấy cô ngay khi cô sắp ngã xuống đất.
Vòng eo cô thon gọn, như thể  hề mang thai,  hình mềm mại. Với  cách gần như ,  cảm thấy một cảm giác quen thuộc.
Tống Cảnh Hạo nhíu mày. Cảm giác đó thật tinh tế.
Anh  thể xác định  đó là gì.
Họ quen   lâu. Tại    cảm giác kỳ lạ ?
Chưa kịp nghĩ thêm, hai  từ cửa bước . Là Quan Tĩnh và Bạch Trúc Vi.
Cả hai đều sững sờ khi thấy Tống Cảnh Hạo bế Lâm Hân Nghiên.
Nhất là Bạch Trúc Vi. Nếu   Tống Cảnh Hạo đang bế Lâm Hân Nghiên  mặt, chắc cô  giậm chân giận dữ .
Cô đang phát điên trong lòng!
- Hạo, cô ...
Tống Cảnh Hạo bế Lâm Hân Nghiên    bước  nhà.
Quan Tĩnh  Bạch Trúc Vi vẫn  đó.
- Tuy  Tống  yêu thương gì cô Lâm, nhưng họ vẫn là vợ chồng. Anh   thể nào để cô  bất tỉnh  sàn ,  ?
- Trông cô  vẫn . Làm  cô   thể ngã xuống nếu   cố tình quyến rũ  ? -  Bạch Trúc Vi  khẩy.
Quan Tĩnh còn  kịp phản ứng, Bạch Trúc Vi   tiếp.
- Cô   ốm đau bệnh tật   chấn thương tâm lý gì cả. Chẳng  việc cô  ngất xỉu là đáng ngờ ?
Nghe  vẻ hợp lý.
So với Lâm Hân Nghiên, Quan Tĩnh tin tưởng Bạch Trúc Vi hơn. Dù  thì họ cũng quen   lâu hơn,  còn là đồng nghiệp nữa.
Tuy Lâm Hân Nghiên cũng là một  phụ nữ bất hạnh, nhưng cô  còn  gia đình,  giống như Bạch Trúc Vi, chỉ  một . Bao nhiêu năm qua, Bạch Trúc Vi luôn  theo Tống Cảnh Hạo. Anh  đương nhiên  thiện cảm với cô.
Tống Cảnh Hạo bế Lâm Hân Nghiên  nhà, đặt cô lên giường. Vừa định  dậy, cổ áo  đột nhiên  Lâm Hân Nghiên túm lấy.