“Em trai cô mất …” Lời và giọng tàn nhẫn của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai cô.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô ôm chặt Trang Tử Cẩn trong tay, đáp.
- Em trai vẫn đang học. Lần con sẽ dẫn thằng bé cùng.
Trang Tử Cẩn bối rối gật đầu, tiếp tục dò hỏi.
Lâm Hân Nghiên lau nước mắt, mỉm hỏi.
- Mẹ, ăn gì? Con mua cho nhé.
Trang Tử Cẩn im lặng, chỉ khoanh tay ngực, tỏ vẻ an .
Khi Lâm Hân Nghiên chuyện với bà, bà chằm chằm một nơi nào đó. Ánh mắt đờ đẫn, tập trung bất cứ điểm nào.
- Mẹ… - Lâm Hân Nghiên nắm lấy vai bà, lay lay .
- Nói chuyện với con , con . Con là Nghiên, con gái của .
Bà mới nhận cô và thậm chí còn gọi tên cô.
Lâm Hân Nghiên thể chấp nhận việc bà đang mất phương hướng như , thể nhớ điều gì đó nhưng quên mất ngay đó.
- Làm ơn đừng . - Nhận thấy Lâm Hân Nghiên đang xúc động, y tá đang tuần tra bên ngoài bước phòng và ngăn cô .
Lâm Hân Nghiên y tá và hỏi.
- Bệnh của chuyển biến ?
- Đó là tình trạng bình thường của bệnh nhân rối loạn tâm thần.
Y tá xem giờ và tiếp.
- Giờ thăm bệnh của cô sắp hết . Đừng xúc động mặt bệnh nhân, nếu cô sẽ ảnh hưởng đến bà .
Lâm Hân Nghiên gật đầu và .
- hiểu .
Lâm Hân Nghiên kể những chuyện qua cho bà và chìm đắm trong hồi ức.
Chỉ khi y tá thông báo hết giờ, cô mới lấy bình tĩnh, Trang Tử Cẩn và với vẻ miễn cưỡng.
- Mẹ, vài ngày nữa con sẽ thăm .
- Nghiên. - Khi Lâm Hân Nghiên đến cửa, Trang Tử Cẩn đột nhiên gì đó.
Lâm Hân Nghiên và nhận Trang Tử Cẩn thậm chí còn .
Trang Tử Cẩn chằm chằm một nơi nào đó và tự nhủ.
- Con gái , Nghiên, đang mang thai. Đứa bé cha thì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-77-anh-khong-phai-nguoi-xau-1.html.]
Bà .
Điều đó khiến trái tim Lâm Hân Nghiên thắt .
Lo lắng sẽ kìm nén cảm xúc, cô rời khỏi phòng.
Cô một chiếc ghế dài ngoài hành lang.
- Nghiên. – Hạ Nhược Trạch mặc áo blouse trắng, tiến đến chỗ cô.
Lâm Hân Nghiên dậy.
Khi Hạ Nhược Trạch đến mặt cô, vỗ vai cô, hiệu cho cô xuống và .
- Anh chuyện với em.
Lâm Hân Nghiên dựa ghế, bên cạnh là Hạ Nhược Trạch. Hạ Nhược Trạch hỏi.
- Em thấy bà ?
- Vâng. - Lâm Hân Nghiên đáp.
Cô nắm chặt tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
- Em chuẩn tinh thần, sợ rằng bà sẽ bình phục.
Hạ Nhược Trạch thở dài tiếp.
- Vì bà trải qua chấn thương tâm lý, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Bà sẽ mất trí nhớ chọn lọc, quên những ký ức đau buồn và trở nên mất phương hướng.
Lâm Hân Nghiên cắn môi, .
- Bà quên mất việc Hân Kỳ , còn hỏi em tại dẫn thằng bé đến thăm.
Hạ Nhược Trạch ôm cô, xoa vai cô và .
- Đừng , ở đây . Đừng lo, sẽ chăm sóc em thật .
- Cảm ơn . - Lâm Hân Nghiên cúi đầu, .
- Đừng nhắc đến nữa. - Hạ Nhược Trạch nhắm chặt mắt một lúc, khi suy nghĩ nhiều , cuối cùng, cũng suy nghĩ của .
- Nghiên, khi giao kèo giữa Tống Cảnh Hạo và em hết hạn, em thể để chăm sóc em ?
Lâm Hân Nghiên sững sờ Hạ Nhược Trạch.
- Nhược Trạch...
- Anh bây giờ em thể khó chấp nhận , nhưng chúng quen lâu như . Anh , chăm sóc em. Nếu em lo cho bản thì hãy nghĩ đến con của em. Đứa bé cần một mái ấm chỉnh để lớn lên, và thể điều đó.
Hạ Nhược Trạch thẳng thừng như , nếu cô hiểu thì thật là ngốc.
Cô coi Hạ Nhược Trạch như nhà.
- Đừng lo, sẽ coi nó như con ruột của . - Hạ Nhược Trạch đặc biệt nghiêm túc.