Lâm Hân Nghiên  nhúc nhích, cũng  giãy giụa. Lúc , cô mới hiểu  phần nào tình cảm  dành cho cô  lẽ   là tình yêu, mà là tình cảm dành cho em gái.
Chỉ là   nhận  điều đó.
Họ bước  từ cửa ,  ánh đèn đường mờ ảo, ánh đèn neon bên ngoài tòa nhà vẫn nhấp nháy rực rỡ, khiến bầu trời đêm tối trở nên sáng như ban ngày.
Hạ Nhược Trạch mở cửa xe, Lâm Hân Nghiên khom   xe.
Dọc đường , hai    chuyện với , mỗi  đều mang trong  một tâm sự.
Lâm Hân Nghiên    đưa cô đến biệt thự, nên cô bảo  dừng xe ở ngã tư.
- Em xuống xe ở đây.
Cô tháo dây an  và mở cửa xe.
- Nghiên. – Hạ Nhược Trạch ngăn cô .
- Ừ? - Đứng bên cửa sổ xe, Lâm Hân Nghiên cúi xuống  .
- Người em nghi ngờ là ai? – Anh hỏi.
Lâm Hân Nghiên cúi đầu. Cô   bằng chứng xác thực, tất cả chỉ là suy đoán của cô.
- Em cũng  chắc.
Hạ Nhược Trạch mím môi, im lặng một lúc.
- Anh sẽ giúp em.
Anh dừng  một lúc   tiếp.
- Nói cho   , em nghi ngờ ai?
Anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn,    ,   .
Lâm Hân Nghiên suy nghĩ một lúc. Cô  thể tự  tìm  chân tướng ẩn giấu đằng .
- Tống Cảnh Hạo.
Sau khi Lâm Hân Nghiên  xong, bầu  khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hạ Nhược Trạch cũng sững sờ một lúc lâu.
Anh  ngờ Lâm Hân Nghiên  nghi ngờ Tống Cảnh Hạo.
Sao  thế ?
Liệu cô   cố tình bịa  lý do để từ chối  ?
- Anh  em sống ở nước A mà. Một  phụ nữ tên Mỹ Lan  giới thiệu em. Nếu tìm  bà ,  thể chúng  sẽ  chuyện gì  xảy  đêm đó...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cap-trai-tim/chuong-84-em-se-khong-bao-gio-duoc-chap-nhan-vi-con-cua-em-2.html.]
- Sao em   tìm  đàn ông đó? - Hạ Nhược Trạch ngắt lời cô.
Ban đầu, Lâm Hân Nghiên  định tìm  .
Chỉ là cô vô tình tìm thấy một vài manh mối về Tống Cảnh Hạo.
- Chẳng     rằng trẻ con lớn lên trong gia đình đơn  sẽ  khuyết điểm về tính cách...
- Anh   ,   thể chăm sóc em và con em. - Hạ Nhược Trạch  ngắt lời cô.
Lâm Hân Nghiên mím môi,  chằm chằm  Hạ Nhược Trạch.
-     cha ruột của con em.
Cô cố tình  , vì cô  thể ở bên cạnh Hạ Nhược Trạch.
Một mặt, cô   rõ với Hạ Nhược Trạch rằng cô  thể ở bên ; mặt khác, cô thực sự   sự thật.
Cô   cũng  thể ở bên Tống Cảnh Hạo.
Cô chỉ   liệu    là cha đứa bé  , và cả chuyện gì  xảy  lúc đó.
Ít nhất, khi đứa bé chào đời, cô  thể kể cho nó  về cha của nó.
Có lẽ đó là một sự đền bù.
- Em nghĩ  hơn hết là  nên  phiền  nữa. Đã muộn . Anh nên về nghỉ ngơi sớm , Hạ Nhược Trạch. - Lâm Hân Nghiên  thẳng dậy, mỉm .
- Lái xe cẩn thận nhé. Em về đây.
Nói , cô  ,  dọc theo lề đường về phía biệt thự.
Đi  vài bước, Hạ Nhược Trạch ngăn cô .
- Anh sẽ  điều đó một  như  hứa với em, nhưng  hy vọng em sẽ rời xa   khi đến lúc. Hai   hiểu . Anh  sẽ  yêu và chấp nhận em chỉ vì một đứa trẻ.
Lâm Hân Nghiên dừng ,   tiếp tục bước .
Cô , và cô  hề  ý nghĩ  đúng đắn nào cả. Cô chỉ   sự thật.
Cô đang  bên vệ đường, ánh đèn đường chiếu lên dáng  mảnh khảnh của cô, tạo thành một cái bóng dài.
Một chiếc xe màu đen đỗ cách cô  xa, một bóng  cao ráo, thẳng tắp dựa  xe. Ánh đèn vàng ấm áp đan xen phản chiếu lên khuôn mặt , khiến  càng thêm  trai, bớt cứng nhắc và dịu dàng hơn.
Lâm Hân Nghiên dừng bước. Cô cứ tưởng   về. Không ngờ   về sớm hơn cô.
Cô  cách xa  lắm,  mà chân cô   thể nhúc nhích.
Anh    cô hai giây   bằng giọng điệu đầy ẩn ý.
- Lại đây.