Liên Dụ kéo cổ áo quan bào, than nóng quá, đổi áo đơn mới .
Phương Uyển Chi liền xoay phòng trong.
Mấy ngày gần đây trong mắt Liên Dụ ngoại trừ Phương Uyển Chi thì dường như thấy nào khác, Liên Trình Viễn ghế bành trừng mắt, cái thằng nhóc , bức bối mới hạ xuống bùng lên.
Giờ ông ý kiến gì với Phương Uyển Chi nữa, cô nương dịu dàng ngoan ngoãn. mà thằng nhóc nhà ông thì đức hạnh gì chứ, ngoài lẽ , nhưng ông mà rõ .
Còn nữa, trong chuyện đón dâu , vị trí của ông với mấy con mèo con ch.ó ngoài khác gì .
Liên lão gia mấy chục năm vẫn kiên trì với lý luận gậy gộc sinh hiếu tử, chào hỏi cũng lười, ông cứ thế nhấc gậy lên đánh tới tấp gáy Liên Dụ.
Liên Dụ nghiêng né qua, đến là Liên Trình Viễn, vô cùng vui vẻ.
TBC
Hắn : “Gia gia, khi nào thì cầu với cháu?”
Liên Trình Viễn hận thể một tát g.i.ế.c c.h.ế.t .
Ông :
“Mày còn là gia gia của mày hả? Chuyện thành lớn như mà là cuối cùng , mày tức c.h.ế.t bộ xương già ?”
Liên Dụ nhíu mày.
là quên.
mà Liên Trình Viễn từng , về tìm tức phụ cũng đừng tới phiền ông, lúc thành thì thông báo một tiếng là , ông quan tâm mấy chuyện hư hỏng của thằng cháu .
Đương nhiên, mấy lời cũng là đùa thôi. Khi đó Liên Dụ hai mươi lăm tuổi, Liên Trình Viễn ở đất phong với mấy cái ông bạn già, nào nấy đều ôm tôn tử hết, ông cũng ôm, cho nên sắp xếp mấy cô nương gia thế nhân phẩm đều vô cùng xuất chúng cho quen. Không hiểu ai Liên Dụ cũng chướng mắt, cho nên lúc giận quá ông mới như thế.
Không thể phủ nhận, Liên Trình Viễn luôn giáo dục Liên Dụ bằng gậy gộc. Nói mười câu thì chín câu là nhảm . Sau đó ông cũng là nhảm là thật nữa.
Cho nên cục diện hiện nay, đúng là thể trách Liên Dụ hiểu chuyện .
Liên Trình Viễn nửa đời đều ở lưng ngựa xông pha chiến trường, ngoài dám khiêu khích thứ uy nghi đó, dần dà ông cũng thích nào ngỗ nghịch, khi già lòng cũng thêm hẹp hòi.
Mặc kệ đúng sai trái, dù cháu thành mới cho , lão tử thể giáo huấn mày.
mà Liên Trình Viễn quên, Liên Dụ là do một tay ông nuôi nấng, bản tính thể giống ông , nhưng tính tình đúng là .
Oán giận một lúc lâu, Liên Dụ cũng chút bực bội, mặc dù cao giọng, nhưng cũng hề nhún nhường nữa.
Phương đại cô nương bên cửa sổ , vô cùng hiểu thời thế nên ngoài, nhưng giờ ngoài mùi thuốc s.ú.n.g càng lúc càng nồng nặc.
Cuối cùng Phương Uyển Chi nhịn , vén rèm hỏi Liên Dụ:
“Buổi chiều nha môn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-121.html.]
Muốn giải vây đó.
Liên Dụ , lên cái ghế trong viện.
“Không .”
Thái độ cực kỳ .
Phương đại cô nương sớm quen với tính tình của , nàng chỉ tay lên con mèo mập bậc thang, trừng mắt: “Không thì lau lông cho Vương Thủ Tài ”.
Liên Dụ tiếng nào tới bậc thang chải lông cho mèo.
Liên lão gia xem mà ngẩn .
Phương Uyển Chi châm thêm cho Liên Trình Viễn, ấm giọng khuyên nhủ:
“Gia gia chớ giận, chuyện như chắc chắn là do hai tiểu bối bọn con chu , tâm tình ngài thì đừng để ý đến , cho cơ thể. Phương gia là tiểu môn tiểu hộ, con thể gả cho Liên Dụ rõ ràng là bấu víu cành cao. mà cành cây cao như , con bấu víu sẽ nhất quyết buông ”.
“Con ngài nhiều chuyện ngoài , cha con là tham đồ phú quý, nhưng bình sinh từng chuyện gì thương thiên hại lý. Có con rể giỏi giang nên khoe khoang, giống như nhặt bảo bối về nhà thôi mà. Vui quá, khó tránh khỏi đúng chừng mực, mong ngài bao dung cho.”
Nàng thật lòng, cũng thành thật.
Liên Trình Viễn thừa nhận, ông thích cháu dâu .
Lại Liên Dụ đang bên chải lông cho mèo, trong lòng hừ hừ một tiếng.
Liên Dụ tới dỗ dành ông, nhưng giao cho Phương Uyển Chi xử lý, là Liên Trình Viễn ông hiểu về nhân phẩm của Phương nha đầu thế nào . Liên Trình Viễn oán giận một hồi cũng cậy già lên mặt với hai đứa nữa, ông vỗ đùi với Phương Uyển Chi.
“Nấu cơm buổi tối , xào chút thức ăn, ở đây ăn.”
Phương đại cô nương đương nhiên là vui vẻ đáp ứng. Vừa lui về phòng bếp chuẩn dặn Liên Dụ mua thức ăn.
Đang lúc nấu nướng nàng thấy Liên Dụ đang vụng trộm đút thịt cho Vương Thủ Tài ăn, Phương Uyển Chi nổi giận:
“Ai cho đút cho nó?”
Còn chê Vương Thủ Tài mập đủ ?
Liên Dụ vội vàng cất miếng thịt dư .
Hắn thích mèo mập mà.
Trong tiểu viện nhỏ, gió thổi qua một hàng hành lá phất phơ, vài cây gió thu thổi ngã.
Liên Trình Viễn dựa ghế bành lấy mấy món đồ chơi trong tay , còn hừ hừ hát vài khúc.
Ông đang suy nghĩ, hình như lâu trải qua một cuộc sống như , đúng là thư thái hiếm .
Hơn nữa ông từng thấy thằng nhóc Liên Dụ lời ai, cho nên bây giờ ông vui vẻ xem Phương Uyển Chi trị .