Ngày cứ thế vô vị trôi qua, sự kiện vỡ đồ hôm đó, hầu như Phương Uyển Chi từ chối tiêu phí ở Ngọc trần phụng uyển.
Nàng tự mang theo mấy thứ cần thiết, phòng khi khẩn cấp thể lấy .
Trong lòng Lan Khanh càng tự nhiên, tâm trạng buồn bã vì mất nụ hôn đầu mấy ngày nay cũng ngừng . Quan trọng là, cũng thừa nhận, trong tâm tư tự thấy, lúc Phương Uyển Chi gặp , đáng nhẽ nàng thể hiện vài phần thẹn thùng mê luyến mới . Dù cũng mắt mà.
mà đối phương thế, hai họ càng lúc càng thêm phần tùy ý, như thể với một tên keo kiệt như là khả năng . Điều Lan Khanh bất mãn hết sức. Trong lòng càng tính kế tiêu bạc của nàng.
Lại một ngày xuân xán lạn.
Phương đại cô nương ôm bát cơm thịt kho tàu tung tăng , thấy Bì Bì đang trồng trọt ở bên ngoài thì lên tiếng chào hỏi, quen thuộc trong nhà. Nàng thấy Bì Bì sức chớp mắt thì trong lòng hiểu ngay, trong phòng chừng chuyện gì kì quái . Trong lòng tự nhủ thêm phần cẩn thận, chỉ là nghĩ tới hôm nay đến cửa phòng mở , bên trong hừng hực nóng bức khiến nàng suýt thở nổi.
Trời xuân tháng ba, để đến ba chậu than trong nhà!!! Ba chậu than cho bộ nhà tranh như một lò bánh bao hấp.
là chủ tâm nàng cực khổ c.h.ế.t đây.
Phương Uyển Chi nhắm mắt, hít một khí mát mẻ bên ngoài bước nhanh , trừng mắt hỏi: “Ngài gì thế, chơi trò gì ?”
Đây cũng là đầu tiên Phương Uyển Chi mở miệng chuyện với Lan Khanh nụ hôn .
Lan Khanh lật lật tờ giấy Tuyên Thành như chuyện liên quan đến , lông mi dài thong thả rũ xuống che ánh mắt: “Ta bệnh, sợ lạnh thôi mà!”
Ngươi đúng là bệnh đấy!!!
Phương Uyển Chi trừng mắt cái rương đựng đá băng phía , thì sợ nóng nữa nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-23.html.]
Căn nhà tranh Lan Khanh dựng ở Vạn Lại thôn khác so với căn nhà , tuy sân nhỏ hơn, nhưng gian phòng rộng rãi hơn nhiều.
Trong túp lều bình phong che, nhưng một giá gỗ hình vòng khuyên cửa, tạm xem như là hai gian, Lan Khanh trốn bên trong hóng mát, để Phương Uyển Chi bên cửa sổ với ánh mặt trời chói chang đỉnh đầu, cộng thêm ba chậu than nóng đến đổ mồ hôi.
Phương Uyển Chi cảm nhận từng mát từ khối băng phía lưng tỏa , bàn tay đặt lên hà bao bên hông, cứ đặt lên thụt vài , như lôi d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t mới thôi.
Lan Khanh nàng một lát lấy một khối băng đặt lên khay gỗ.
Ba mươi lượng một khối, hai khối năm mươi lượng, giảm tám phần trăm .
Phương đại cô nương đen mặt , mặc kệ mồ hôi cứ thế chảy như mưa, nàng cầm bát cơm múc một thìa to. Ý tứ rõ ràng.
Không mua! Thì nào?
Lan Khanh nháy mắt mấy cái.
Không mua?
Cũng thôi.
Hắn tự tay lấy một dải lụa thêu hoa màu xanh tím để lên kệ gỗ gần Phương Uyển Chi nhất.
“Đội cái lên, vẽ cho ”.
Dường như Phương Uyển Chi dùng bộ khí lực mới thể giữ lao đến đánh c.h.ế.t .
TBC
Nàng thừa nhận, đó là một dải lụa , chế tác tinh xảo, giá trị cũng xa xỉ. mà thứ chỉ nhập thu mới dùng để khoác lên chống lạnh. Giờ nàng khoác cái , còn là cho ?