Tiện nghi của cô nương gia thể chiếm lấy tùy tiện , đặc biệt là loại chuyện vô cùng ám , dễ trời phạt. Cho nên hề hối hận như , cũng cảm thấy là củ cải tráng, mua một thứ gì đó đàng hoàng đền bù tổn thất cho nàng.
TBC
Tình yêu là một thứ gì đó vô cùng xa lạ với Liên Dụ, hoặc là , hiểu. Hắn hôn Phương Uyển Chi, nhưng mà đó chỉ là một nụ hôn, biểu đạt điều gì, thừa nhận thích gần gũi với nàng, giống như thích Vương Thủ Tài , cũng sẽ hôn lên mặt mèo vài thôi.
Hắn mua đồ cho Phương Uyển Chi, vì cứ cảm giác thiếu nàng, cho nàng gì đó, hẳn sẽ thư thái hơn, nếu ngày thường Phương Uyển Chi, sẽ thấy giật bất an.
Bên Liên Dụ đang tự tìm một lý do hợp tình hợp lí cho lòng thanh tĩnh, chẳng Phương đại cô nương đang ngơ ngơ ngác ngác, mặt mày trắng bệch như bước trận chiến. Ở Khinh Trần Cư, dù cha nàng đến cũng chỉ tiểu nhị tiếp đãi, giờ đến lão chưởng quỹ cũng , còn đoan đoan chính chính lấy cho nàng chọn. Mặt dọa cho phờ phạc .
Nàng với Lan Khanh:
“Về , về thôi, sợ quá.”
Đôi mắt tròn như mắt bồ câu trắng đen rõ rệt, quả nhiên là hù .
Lan Khanh vốn đang nghiêng tựa bên quầy Khinh Trần Cư, mờ mịt một lúc tức giận kéo Bì Bì sang một bên: “Nàng nàng sợ kìa? Đều là chủ ý thúi của ngươi hết”.
Nhắc tới hai chủ tớ nhà , đều là những tiếp xúc với cô nương gia bao giờ, cho nên cũng ai gì. Sau buổi tối Liên Dụ “thâu hương thiết ngọc” liền kéo Bì Bì chút kinh nghiệm bàn bạc, rốt cục nên mua gì cho để đền bù tổn thất đây.
Mặc dù cũng chướng mắt Bì Bì nhưng giờ thương lượng còn hơn .
Sau khi thương lượng xong trở về, Phương Uyển Chi sợ run cầm cập, cũng tự nhiên quy kết bộ sai lầm lên Bì Bì.
Bì Bì : “Đó là bởi vì hình tượng ngài , đức hạnh quá kém, nếu là khác ngài xem họ cũng sẽ run .”
Liên Dụ định trở mặt, nhưng suy nghĩ một lát, thấy bây giờ cũng lúc, bèn xoay mặt trấn an Phương Uyển Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-34.html.]
“Đừng sợ.”
Lại thấy lời biểu đạt hết hảo ý của , Liên Dụ đành móc một ngân phiếu từ trong lòng ném lên quầy.
“Ta tiền mà.”
Bên ngoài Liên Dụ hề vẻ giàu , vì phòng ngừa nhỡ hỏi vay, thậm chí từ ngày đầu phong thượng thư, còn mặc một cái áo quan rách nhiều lỗ, như nghèo rơi nghèo rớt. Lúc tỏ khoe của như , tự nhận là thể hiện nội tâm vô cùng thành khẩn , ai ngờ hai chân Phương Uyển Chi mềm nhũn, ngã phịch xuống đất .
“Ngài ! Rốt cục là ngài ? Ngài đừng lừa , tiền mà!”
Khóc lóc gà bay chó sủa một lúc lâu, cuối cùng đành nhờ lão chưởng quỹ hơn năm mươi tuổi chọn một cây trâm giá cao thấp.
Cả quá trình thì khỏi , hoảng sợ, biến sắc, ép buộc. Lan Khanh thấy nhân phẩm hai mươi bảy năm của chứng minh một điều, thể quá keo kiệt, nếu đến lúc đột nhiên cho bạc, sẽ tưởng hồi quang phản chiếu.
Sau khi trở về, tổ giường ôm mèo oán giận Bì Bì: “Nữ nhân đúng là phiền toái, ngươi xem Phương Uyển Chi , chuyện gì mà cũng đòi sống đòi chết, gì ”.
Bì Bì lười phản ứng với , vô cùng thẳng thắn tường thuật một câu: “Ngài hôn trộm .”
“Không là nàng ?”
Bì Bì vội vàng gì đó, vẫn câu : “Ngài hôn trộm .”
Liên Dụ lên tiếng, tay trái ôm Vương Đại Tráng, tay ôm Vương Thủ Tài đàng hoàng nghỉ ngơi.
! Hắn hôn trộm đấy.