Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:21:18
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt trời chiều ngã về tây, chiếc xe ngựa khởi hành nữa, bên trong xe trận chiến vẫn bất phân thắng bại.

Xe ngựa rộng, nhưng khi lên xe nàng vẫn sát bên cạnh Liên Dụ. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi do lúc nãy chạy đuổi theo xe, nàng cầm chiếc khăn tay nhỏ lau lau, Liên Dụ một lát, dùng vai đẩy đẩy một tý.

“Giận ?”

Cũng nàng ồn ào như thế, nhưng mà nàng thể tự về .

Liên Dụ gì, cầm lấy bàn tay đầy thịt của Vương Thủ Tài chơi đùa.

Phương Uyển Chi cũng chơi cùng nó một lúc, đột nhiên : “Nha ở đây, cô bộ nữa ?”

Hắn là giận chuyện kìa.

Ban đầu hai họ ở cùng đều quy củ gì, giờ cũng hề . Còn vì , Liên Dụ . Dù bình thường Phương Uyển Chi chuyện với , cũng chán ghét.

Phương đại cô nương mím môi lên tiếng.

Trước mặt Thanh Trúc đúng là nàng diễn cho nàng xem. Giờ Thanh Trúc ở đây, nàng mà vẫn như thế, đuổi nàng xuống thêm nữa ?

Lúc bình thường nàng mấy sở thích ác độc, ví dụ như trời đây mây nàng sẽ đến xem kiến dọn nhà, dùng một nhánh cây nhỏ chặn đường của nó. Hay thấy ốc sên đang bò, nàng thấy nó một đoạn xách nó đặt về chỗ cũ. Những thứ thú vị kể từ gặp Lan Khanh thì còn nữa. Bởi vì chơi với Lan Khanh vui hơn chơi với chúng, thích chuyện, nàng đùa cho , thấy khuôn mặt trẻ con trở nên méo mó, nàng vui.

Lúc còn bé Phương đại cô nương trải qua vô cùng cô độc, nương thì tim phổi, nhị nương thì cả ngày thương xuân bi thu, tỷ cũng thiết như vẻ ngoài. Cho nên Phương Uyển Chi tự tìm thú vui cho . Lan Khanh đối với nàng mà , giống như một bạn đáng quý, nàng gặp , buông tay, cứ như trôi qua cả đời? Có lẽ cũng .

Suy nghĩ đó, nàng hiểu rõ, cũng cần thiết hiểu. Duyên phận là ông trời cho, thể đến với cũng tùy ông , chứ do bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-52.html.]

Thời tiết ngày xuân vốn khá ấm áp, hai đều mặc áo kép, cùng một chỗ thì nóng. ai chịu nhúc nhích. Nóng cũng động, cứ cạnh như thế.

Phương Uyển Chi cuộn cái khăn tay nhỏ trong tay, đột nhiên thấy lòng thoải mái, cả đoạn đường về cũng vô cùng thoải mái.

Mà lúc nàng thoải mái thì sẽ nhiều.

Nàng nghiêng đầu chuyện với Lan Khanh:

“Con heo xề nhà Trương nhị gia ngài ? Hai ngày sinh , ba con đen hai con trắng, tiểu tức phụ nhà Trương nhị…”

Nói đến một nửa, đột nhiên ngừng . Bởi vì Lan Khanh .

Trong xe ngựa yên ắng, nàng thấy Lan Khanh dường như ngẩn thì cúi đầu gẩy gẩy móng vuốt của Vương Thủ Tài.

“Tiểu tức phụ Trương Nhị gia thì ?”

TBC

Giọng khẽ, giống như quan tâm.

Khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, tạo thành một nụ ngốc, thanh âm cũng mang vẻ hưng phấn lạ thường.

“Tiểu tức phụ Trương Nhị gia vui mừng nha, còn sợ nửa đêm heo con sẽ lạnh, nàng đuổi nam nhân nhà nàng , ôm một ổ heo con phòng. Hôm bà bà nàng tức tối trong viện mắng chửi đấy”.

“Còn Lỗ tú tài yểu điệu nữa, là một đôi với thợ rèn ở đầu thôn Đông, bình thường nhỉ?”

“Thế ?”

Loading...