Bên màn tiếng hít thở vẫn đều đều, trở lộn xộn.
Liên Dụ cần nghiêng lỗ tai lắng cũng thể tưởng tượng hình ảnh của nàng. Bởi vì tai quá thính, đến bây giờ mới thấy chán ghét vì tai như .
Hít thật sâu thở dài, hình như ngủ cùng Phương Uyển Chi, là loại chuyện đỏ mặt , mà chỉ là ôm nàng trong lòng , tựa đầu mái tóc dài đó. Cơ thể nàng , nhất định cũng sẽ phù hợp với .
Đêm khuya yên tĩnh mà cứ nghĩ lung tung thật sự là , Liên đại nhân bực bội dậy, cúi đầu ủ rũ đến bên bàn nhỏ rót một chén lạnh, cho tỉnh táo.
Sau khi tỉnh , nhận gió thổi tắt ngọn nến. Phương Uyển Chi cũng ngủ , nên châm đèn lên .
Ông trời cũng hảo tâm, ánh trắng trắng muốt chiếu lên bóng nho nhỏ giường, vô cùng rõ ràng. Hắn thấy khuôn mặt ngủ say của Phương Uyển Chi, cái mặt nạ tháo xuống, khuôn mặt sạch sẽ hề trang điểm. Ánh trăng chiếu lên mặt nàng, trong veo như nước, sắc môi nhạt, như nụ hoa hé nở giữa ngày xuân, cực kì mềm mại.
Liên Dụ rõ môi của Phương Uyển Chi mềm, bởi vì , vẫn còn nhớ.
Hắn ở đầu giường nàng, ánh mắt lưu luyến khuôn mặt và cánh môi, cảm thấy vô cùng ngốc, cũng hết sức vô sỉ.
Có lẽ động tác vén rèm ảnh hưởng đến Phương Uyển Chi, nàng giật trở , vội vàng để màn xuống lên giường.
Ban đêm yên tĩnh, tim đập mạnh như thể trải qua một việc vô cùng mệt nhọc, hoặc là như một đứa bé chuyện sợ ngoài , lâu Liên Dụ từng hoảng loạn đến thế.
Nằm giường trở , Liên Dụ đột nhiên cảm giác chột . Trong lòng thấy may mắn vì ai thấy tâm tư . mà vẫn sợ hết hồn. Bởi vì Vương Thủ Tài tỉnh từ bao giờ, giường mở to mắt chằm chằm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-66.html.]
Đôi mắt trong bóng đêm sáng màu xanh lục, còn vẻ ý vị sâu xa.
Liên Dụ phần bực bội túm lấy nó, đầu tiên trách cứ.
“Mày bệnh , ngủ!”
Vương Thủ Tài nghiêng đầu, cũng vì chọc giận . mà nó vốn tham ngủ, tiếp tục trở mộng với bữa thịnh yến là cá. Chỉ còn Liên Dụ lăn qua lộn cả đêm giường, cách nào ngủ .
Cho nên bây giờ, hai con mắt thâm quầng cực lớn, như thể đêm qua gặp đại nạn gì kinh khủng.
Phương Uyển Chi thấy Liên Dụ ngáp thêm một cái, ban đầu còn tưởng ốm, đưa tay thử trán xem , cũng thấy nóng. Sau đó lâu lâu chọc chọc một cái, trêu chọc cho chuyện. Vì tối qua Liên Dụ suy nghĩ lung tung, cho nên giờ dám thiết với Phương Uyển Chi. Sau mấy lạnh nhạt, “A Đào” cũng bộc phát tính tình, trừng mắt mắng mấy câu khôi phục bình thường.
Đối với chuyện Lưu Lăng và Trương Lương tập mãi thành quen, trộm một lúc ảo giác A Đào là phu nhân của Liên Dụ.
TBC
Đoàn dọc theo đường núi, đưa binh theo, mà để bộ chân núi.
Bọn họ định tự xem thử, nắm tình hình .
Hoa Quả Thôn ở núi Tiểu Lan thuộc huyện Nhạn Nam. Diện tích là lớn, núi Tiểu Lan cũng cao. Nhìn từ xa khi chỉ bằng sườn đất.
Lưu Lăng và Trương Lương ngày thường trải qua khổ cực gì, giờ tự leo núi cũng là đầu tiên. Hoa Quả thôn giống như một trại thổ phỉ, cửa chính treo một tấm biển gỗ thật lớn, viên ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thật to.