Ngày kế, đều dậy thật sớm, Liên Dụ kiếm một cái áo choàng đen thui, mặc dài chấm đất, bên ngoài còn đính mũ.
Phương Uyển Chi giống như đang đưa tang, nàng nhíu lông mày lắc đầu.
“Cái thế? ”
Liên Dụ nghiêng đầu một tiếng, cà lơ phất phơ .
“Ta đoạt.”
Phương Uyển Chi bộ dáng nghiêm chỉnh của , thiếu chút nữa nhéo tai trách, đoạt cũng đoạt cái gì chứ.
Nhìn một lúc mới là y phục hộ pháp của Thiết Thiêu các ở Hoa Quả thôn. Nàng thấy Liên Dụ mang một chiếc mặt nạ xí thì cắn hạt dưa hỏi:
“Đêm qua ngài Hoa Quả Thôn ? ”
Hắn liền gật đầu, cổ áo của bộ y phục kéo . Phương Uyển Chi liền ném hạt dưa tay đến sửa cho . Vừa sửa hỏi:
“Hôm nay còn lên núi ? ”
Nàng đoán chuẩn để đến căn nhà gỗ , chuyện với La Bàn Nhi thử.
Liên Dụ gật đầu, cúi đầu thấy vết cắt đầu ngón tay nàng, đưa tay nắm nhíu mày .
“Hôm qua cô thương ? ”
Phương Uyển Chi cảm giác ngón tay hết sức dịu dàng, mặt cũng đỏ bừng, .
“Ta thấy hỏi ngài , đau ? ”
TBC
Hôm qua lúc Liên Dụ xông đám cứu Lưu Lăng , khó tránh khỏi thôn dân Hoa Quả Thôn đánh trúng. Những đều là dân chúng, đa còn là trưởng giả, Liên Dụ đánh bọn họ, chỉ thể lao thẳng đến kéo Phương Uyển Chi lòng , dù thôn dân dùng gậy gộc nhưng tiếng gào thét và tiếng gió bên tai nàng cũng , đánh mạnh cỡ nào. Nàng tiếng kêu rên, nhưng cũng đau lòng chết. Nếu như Lưu Lăng là vương gia, nàng xông lên cấu xé .
Liên Dụ còn thèm nháy mắt, nhíu mày ngón tay nàng như cũ, đó lấy một bình thuốc trong n.g.ự.c bôi lên vết thương tay nàng, thổi thổi.
“Không đau, chờ trở về.”
Trong lòng Phương đại cô nương thích từ lâu, nàng cắn môi lấy dũng khí từ , đột nhiên giang hai tay ôm lấy , ôm thật chặt. Đầu tựa n.g.ự.c , cả khuôn mặt cũng hồng như nổ tung, cả chỗ nào nóng rực.
Nàng rõ như thế đoan trang, nhưng mặt nam nhân nhà cần gì đoan trang chứ. Tận đáy lòng, nàng sớm nhất định Liên Dụ là của nàng, cần nàng cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-74.html.]
mà cho cùng, Phương Uyển Chi tự bày tỏ, cũng can đảm hơn một chút, nàng ôm như vẻ ngốc, nhưng thế nào. Tiếng nhịp tim thình thịch khiến nàng an tâm hơn một chút, hồi hộp, hồi hộp nhưng ít nhất cũng đẩy nàng .
Nàng cảm nhận ôm , từ từ, ôm chặt, hai ai gì, nhưng đều đỏ bừng cả mặt, như chồi non đ.â.m lên giữa nắng sớm, theo gió đung đưa, vui thích. Lại giống như giữa biển lớn mênh mông, con thuyền dập dềnh qua , hai trái tim cùng rung động.
Liên Dụ khẽ : “A Đào, .”
Giọng trầm, còn phần lắp. A Đào chôn trong lòng ừ một tiếng, đột nhiên dám ngẩng đầu thẳng.
Liên Dụ cũng , cánh tay thu hẹp cách giữa hai , ôm lấy vòng eo thon nhỏ, thấy Phương Uyển Chi quá gầy, gầy đầy nắm tay, gầy đến mức như thể quan tâm chăm sóc nàng thật .
Thật lâu , Phương Uyển Chi : “Chàng, sớm về sớm.”
Cuối cùng mới tách khỏi .
Liên Dụ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng một mảnh, ánh mắt dừng nơi cánh môi mịn màng của nàng, dư vị của đôi môi đó khiến động lòng.
“Ta hôn nàng.”
Hắn nhẹ giọng nỉ non, đợi nàng đáp cúi hôn xuống đôi môi .
Không chỉ là lướt qua ngừng như hai , nụ hôn nghiêm túc, thậm chí một chút vội vàng, ngón tay luồn qua mái tóc dài giữ lấy gáy nàng, khiến cho hai gần sát hơn, như say trong ôn hương nhuyễn ngọc.
Phương Uyển Chi chạy thẳng một mạch về phòng, đóng cửa khúc khích, thực sự phấn khích.
Nàng lặng lẽ tới bên cạnh cửa sổ xuống sân, thấy Liên Dụ vẫn còn ngơ ngác trong viện, bóng lưng cứng đờ mê man, nàng bật , thẹn thùng hắng giọng: “Còn , đợi mặt trời xuống núi .”
Liên Dụ liền qua đầu , nàng một hồi lâu chỉ cửa sân.
“Ta bây giờ.”
mà tới cửa, nhún chân một cái khinh công bay ngoài.
Sao qua cửa lớn…
Cả ngày hôm nay Liên Dụ luôn mất hồn mất vía.
Lúc đến tòa trúc lâu ở Thiết Thiêu các, thấy nhiền vấn an giáo chúng. Hắn nghĩ cũng như bọn họ đến hai ba câu, nhưng cuối cùng gì, trong đầu đều là hình ảnh của Phương Uyển Chi, khuôn mặt thẹn thùng và đôi môi sưng đỏ.
Lúc La Bàn Nhi khom lưng gù tới, thấy tên hộ pháp đang ngẩn giường. Hắn bước tới bên cạnh, đẩy đẩy tên :
“Người gì thế hả?”