Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:32:57
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hằng năm hậu viện dùng nên , ngài thể hạ ở đây ?”

Nghe Thiên tôn nhà , Cung lão gia đương nhiên là vô cùng đồng tình. Không tính tới chuyện con quỷ còn bắt , nếu bắt , mời ở đây thêm vài ngày ông cũng đồng ý. Chỉ là vị gia ở cùng khác. Hậu viện của ông tuy lớn nhưng chỉ còn thừa một tiểu viện. Dọn dẹp xong thì cũng khá tươm tất, nhưng chỉ đủ một ở. Dù là nhỏ nhưng Cung lão gia cũng chậm trễ.

Trên bàn cơm là bộ bát đũa bằng sứ tinh xảo, Liên Dụ múc từng thìa cháo đẩy tới mặt Vương Thủ Tài. Thong thả một câu: “Không .”

Cung lão gia tử gì nữa, trình bày xong thì bước .

Ba trong phòng ăn xong bữa khuya thì cũng mệt mỏi. Sau khi Cung lão gia khỏi cửa, Liên thiên tôn đúng tướng nữa, tắm rửa xong thì lười biếng nghiêng giường.

Khi Bì Bì mang hành lý bước phòng thì Liên Dụ đang giường trêu chọc mèo, thấy tới thì hết sức vui, Liên Dụ hỏi: “Sao ngươi ?”

TBC

Bì Bì cũng kinh ngạc, nhíu mày.

“Viện chỉ hai phòng trống, đây thì ngủ ở ? ”

Liên Dụ khoanh chân dậy , thấy Bì Bì quá hiểu thức thời.

Đương nhiên là hai một phòng, Liên Dụ đưa tay chống tiếp tục nghiêng : “Đó mới là phòng của ngươi”.

Bì Bì trừng mắt , tưởng đang hươu vượn.

“Ngài để cho ngủ cùng với Phương đại cô nương ?”

Liên Dụ lấy cái gối đập thẳng đầu .

Sau khi hai chủ tớ đóng cửa phòng xì xào bàn bạc một lát, cuối cùng Bì Bì cũng hiểu nào đó nhỏ mọn thế nào. Ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Ôm chăn đệm cửa, Bì Bì : “Sao càng ngày ngài càng vô sỉ thế?”

Liên Dụ căn bản thèm để ý mấy lời , lông mày nhíu chặt chỉ chỉ Bì Bì:

“Ngươi quá kém thông minh đấy, lúc sang bên là qua phòng đó để tiện ngóng động tĩnh trong phòng, hoặc là ngươi ghét , ngủ cùng.”

Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-83.html.]

Đa thời điểm Bì Bì luôn phối hợp với vị gia , trong lòng ngẫm nghĩ một lúc cũng sang bên .

Không lâu ôm hành lí về.

Cúi đầu ủ rũ đặt hành lí lên giường, Bì Bì đang định bò lên xuống thì Liên Dụ giơ chân lên đạp một phát. Bì Bì cũng bực bội : “Phương đại cô nương ngài đánh thì đàng hoàng chút ”.

Quả nhiên Liên đại nhân trở nên đàng hoàng, đó ôm hành lý của bỏ .

Trong phòng Phương Uyển Chi vẫn còn ánh đèn, lúc Liên Dụ tới thì thấy nàng đang chuẩn đóng cửa.

Bốn mắt , Phương đại cô nương trừng mắt liếc một cái. Liên Dụ xem như , yên lặng chen lấn phòng.

Hai bắt đầu cãi , Liên Dụ nàng mắng liên hồi thì nhíu mày , là chính nhân quân tử, hề lòng gì bất chính, vì cho ngủ.

Phương đại cô nương tức c.h.ế.t , thấy cầm hành lí bước thẳng tới giường, tung chăn thành một đống lộn xộn, Liên Dụ vô cùng phiền muộn. Cũng xếp nữa, Phương Uyển Chi.

Phương đại cô nương vốn đang trừng mắt , trừng một lúc nhịn bật , nàng : “Này, trải giường chiếu cho chứ?”

Liên Dụ cũng , thì thông minh mà thích tỏ vẻ đáng thương, giống như đứa bé vứt bỏ tự chạy về nhà.

Phương đại cô nương nhẫn tâm trách cứ . Nàng thở dài một tiếng khom trải giường cho , trải : “Chỉ đêm tối nay thôi, mai ngủ với Bì Bì, còn sang nữa sẽ đánh đấy. Còn chuyện của La Bàn Nhi, nghĩ thể nuôi cổ độc ?”

Một câu một chữ Liên Dụ cũng lọt. Hắn cứ nàng đến thừ , cuối cùng kìm lòng ôm lấy nàng từ phía .

Đầu tựa tóc nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng.

Ở trong thành Liên Dụ một tòa nhà lớn, nhưng chỉ cảm thấy cô độc. Về đổi thành một ngôi nhà nho nhỏ, ngày thường vẽ tranh, dù là phòng nhỏ vẫn cảm thấy tĩnh mịch như thế. Đến bây giờ mới hiểu , phòng lớn nhỏ cũng , quan trọng là trong phòng đó cần .

Bóng đêm phủ xuống viện nhỏ, bên song cửa sổ hai bóng gắn chặt .

Mặt Phương đại cô nương đỏ cực kì, nàng đưa tay vỗ vỗ bàn tay bên hông, nhẹ giọng :

“Có ngủ thế?”

Liên Dụ khẽ ừ một tiếng, cảm thấy khuôn mặt đỏ hồng của nàng thật , vén mái tóc dài lên cọ cọ gương mặt của nàng, thật thích.

Làn da hai cùng một nhiệt độ, nụ mặt cũng ngừng . Hai , khóe môi mím , mỉm .

Loading...