“Con nó, ngươi tiền đồ thế hả, giờ núi thái bình mà ngươi còn dám , tên La Bàn Nhi đó là cha ruột ngươi , mà sợ thế hả?”
Bạch Yến Trầm quở trách đến run rẩy, dám mạnh miệng, như con gà con dè dặt .
“Ngài cũng lời đồn ở núi mà, nhà Cung lão gia quỷ thật, chuyện ồn ào đến . Sau đó vài hộ cũng xảy chuyện, từ nhỏ đến lớn gà hạ quan còn dám giết, nào dám mấy thứ đó. Ngài là vương gia, là con trai chân long thiên tử, long khí, quỷ cũng sợ ngài. Hạ quan phàm phu tục tử, dám .”
Bạch Yến Trầm rầm rì đáng thương một lèo, nước mắt nước mũi giàn dụa đầy mặt. là thể thống gì.
Lưu Lăng mấy lời khen thì vô cùng thoải mái, phất tay áo lên ngửi một cái, như thực sự mùi long khí. Rồi Lưu Lăng , ngươi , khi còn thích dẫn. Giờ ngươi càng ép. Hơn nữa Trương Lương ở kinh thành cũng là chủ tử, cách hầu hạ khác.
Lưu Lăng nghĩ xong thì kéo tay áo Bạch Yến Trầm cửa, :
“Này ngươi sợ cái gì, giờ núi thái bình , chúng cũng là bán tiên ? Trương Lương, Trương Lương ngươi ở xem nhà nhé, Liên Dụ , ngay cả con ruồi cũng cho bay lên núi, đó là một câu ẩn dụ, ngươi đừng tưởng là bắt ruồi muỗi đó, nghĩ cho kĩ ”.
Trương Lương chuẩn thôn, thèm phản ứng.
Còn về Liên Dụ bên , khi trừ quỷ xong, bộ trong ngoài thôn đều hết lòng ủng hộ, ngay cả chi phí ăn mặc ở đều cung ứng loại nhất, cung kính như Phật gia.
Liên Dụ thật là thẹn thùng.
Trong kinh thành thanh danh của vô cùng kém, mặc dù ai dám mắng thẳng mặt, nhưng là thái độ đối với cũng nhiệt tình bao giờ.
Hắn xếp bằng ngưỡng cửa nhà , ngẩn , mặc những đại gia đại nương từ quan sát.
Bì Bì liên tục nghiêng đầu xem, thấy Liên Dụ đang hết sức hưởng thụ. Vốn một chịu tiếng tham quan, giờ Liên các lão đãi ngộ như đúng là hiếm .
Hết cả buổi trưa, Liên đại nhân đều đoan đoan chính chính cửa cho quỳ bái, mặt và cổ đầy mồ hôi cũng hề vẻ thiếu kiên nhẫn.
Con mèo mập Vương Thủ Tài ổ đệm cói bên cạnh, ưỡn cái bụng to chình ình, đuôi mèo nhàn nhã quét tới quét lui, hình như cũng hưởng thụ.
Cuối cùng vẫn là tử của Thiên tôn , với vài câu, mới về nhà dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-87.html.]
Đợi đến khi dân chúng hết , tiểu tử với Thiên tôn đại nhân, trêu chọc một tiếng: “Sư phụ, trời nóng mà ngài phô trương như sợ cảm nắng ? ”
Lần đầu tiên Liên Dụ lộ vẻ thẹn thùng mặt Phương Uyển Chi. Đương nhiên, chỉ một chút, đó lục đục kéo nàng phòng.
“Bọn họ đều mà.”
Giọng thản nhiên hổ.
TBC
Phương Uyển Chi sớm thành thói quen, thấy Liên Dụ như cực kì đáng yêu, híp mắt khoác tay trong.
Liên Dụ cũng vui vẻ. Sau khi nhà thấy bàn dọn xong thức ăn nhưng xuống, gọi bà tử dời leo lên trác, xuống đùi Phương Uyển Chi, hai trò chuyện.
Lúc Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm hai đầu đầy bụi đất bò tới, đôi vợ chồng son vẫm đang mật, một mày như vẽ, một híp mắt duyên, vô cùng xứng đôi.
Lúc đầu Lưu Lăng tưởng cô nương đó là A Đào, vì vóc và một bên mặt đều cực kỳ giống. cẩn thận một lúc, nhóp nhép hai cái miệng, hận thể tát thẳng mặt
A Đào thể xinh xắn đến chứ. Các cô nương trong kinh thành mày liễu mắt hạnh thấy nhiều , nhưng từng thấy ai xinh như thế.
Hắn tới đối diện với Liên Dụ, nuốt một ngụm nước bọt hỏi.
“Vị là… ”
Liên Dụ thèm trả lời .
Không tình nguyện dậy bên cạnh Phương Uyển Chi, thong thả ba chữ:
“Là của .”
Ai cũng đụng .
Lưu Lăng định một câu, ngươi đổi từ khi nào , yêu A Đào nữa .
Nghĩ một lát cũng dám .