Danh Chấn Thượng Kinh - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:33:10
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Yến Trầm từng gặp quỷ, Lưu Lăng xong liền trở nên tỉnh táo.

Câu đúng là đánh thức .

TBC

, còn thấy quỷ mà, cứ ngơ ngơ xuống núi thì gì mà khoác lác với Trương Lương đây.

Chỉ là Liên Dụ , con quỷ giờ thể thấy ánh sáng, nếu để nó thấy ánh sáng sẽ biến mất, giờ xem . Lưu Lăng chần chừ.

Bạch Yến Trầm : “Vậy bằng chúng đến xem, chuẩn về thôi”.

Lưu Lăng nghiêng đầu , cảm thấy kinh ngạc: “Lúc ngươi sợ quỷ , giờ tỉnh táo thế”.

Bạch Yến Trầm xoa xoa đôi bàn tay, thẹn thùng mũi hài của .

“Hạ quan bây giờ vẫn sợ, nhưng thấy hiếu kì. Dù cũng chỉ một chút thôi, nhưng mà cũng , xong khi ngủ yên”.

Lưu Lăng lười lầm bầm lầu bầu một , tự nhiên thấy hào hứng quỷ, ngoài viện lớn: “Liên Dụ, bản vương xuống núi cũng thôi, nhưng sắc trời hôm nay cũng tối , ở trong viện của ngươi một đêm, một đêm thôi, nhiều , lẽ ngươi giữ ”.

Chỉ cần một đêm thôi, tin thấy con quỷ .

Liên Dụ cho thì tự tìm.

Lưu Lăng cảm thấy hề ngốc, đầu óc vẫn thể dùng .

việc , Liên Dụ ý giữ khách, Lưu Lăng sắc trời tối , xuống núi thì , bảo Bì Bì lấy ngựa tới, một khắc cũng giữ, chỉ đuổi ngay lập tức.

Lưu Lăng tự nhận cơ trí, ép thì rửa chân. Thế là Lưu Lăng bảo Bạch Yến Trầm tới phòng bếp múc cho thùng nước lớn, để ngâm chân. Ngâm xong ngủ, mệt c.h.ế.t , thế mà mặt trời vẫn còn xuống núi, Lưu Lăng thấy thì quá hổ, nêu kéo Bạch Yến Trầm cùng ngâm chân, ngâm mãi cho tới khi mặt trời xuống núi mới lạch bạch khỏi phòng.

Liên Dụ cạnh cửa sổ một lúc gì, xoay cùng Phương Uyển Chi tới xem mèo.

Lúc nửa đêm, bên ngoài phòng cực kì yên tĩnh, ngoài thôn gõ ba cái, nhắc nhở cẩn thận dễ cháy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-chan-thuong-kinh/chuong-90.html.]

Lưu Lăng trong phòng ngáp liên tục, thấy đèn ở nhà chính tắt liền vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, trùm một tấm vải trắng nhẹ nhàng . Bạch Yến Trầm cũng theo lưng , một lúc thấy ngu. Làm gì ai hơn nửa đêm còn trùm vải trắng ngoài .

mà Lưu Lăng nghĩ, buổi tối cũng che mặt, hắc y đại hiệp đều trai. Chúng hiếm khi một việc như , cần quá sợ hãi. Hắn tìm vải đen, cho nên lấy vải trắng dùng tạm.

Đi xuyên qua hành lang, Lưu Lăng thấy tòa nhà lớn quá, đốt đèn lồng, bốn phía tối tăm nơi nào mới là nơi nhốt quỷ,

Hắn khá béo, mới một vòng thấy mệt, bèn đặt m.ô.n.g xuống hòn non bộ nữa. Đưa tay vuốt mồ hôi trán, với Bạch Yến Trầm: “Không nữa, về nghỉ ngơi đây. Tìm mục đích như khi nào mới , hai trở về .”

Trên Bạch Yến Trầm chút mồ hôi nào, Lưu Lăng , cũng đàng hoàng bên cạnh. Trong tay từ khi nào cầm mấy khối gỗ nhỏ, gạch gạch mặt đất.

Lưu Lăng thấy như đang thì thầm gì đó, rõ, mặt cũng là vẻ nghiêm túc hiếm , càng thêm nghi ngờ, vài bước tới bên cạnh: “Này, ngươi lấy mấy vật gì?”

Bạch Yến Trầm trả lời, nhắc một nữa mới ngẩng đầu lên.

Trên mặt trở về bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác.

Hắn với Lưu Lăng: “Đây là đồ mấy tiểu hài tử chơi thôi. Lão gia nhà hạ quan , cái ở trong núi, nếu phương hướng , miếng gỗ thể chỉ đúng”.

Lưu Lăng xong thì vỗ tay một cái.

“A, còn tưởng là cái gì. Cái lúc nhỏ Bản vương chơi , chúng còn là: hai chúng cùng phân xử, đến đều tại ngươi, ai thúi, đánh đó, cuối cùng chữ nhi rơi xuống nào”.

Nói xong cầm lấy phiến gỗ trong tay Bạch Yến Trầm, hoang mang: “Chúng cần ba miếng là nhiều lắm , ngươi cầm nhiều thế.”

Bạch Yến Trầm chỉ đáp, mặt vẫn là nụ nịnh nọt, giống như ngại lắm.

Lưu Lăng cũng gì thêm, trông thấy đưa tay chỉ hướng, liền tới phương hướng đó tìm kiếm, để ý tới ánh mắt của Bạch Yến Trầm. Lúc đây, vẻ mặt khác với lúc nhát gan sợ sệt, khuôn mặt trắng bệch ánh trăng, như che giấu một điều gì đó.

Quả nhiên, hai tìm kiếm ở hướng đó một lúc thì thấy nơi bắt quỷ. Lưu Lăng vỗ bải vai Bạch Yến Trầm một cái.

Hắn : “Được lắm lão Bạch, ngày thường thấy ngươi như phế vật, lúc mấu chốt ích hơn Trương Lương nhiều. Viện lớn như , nếu nhờ ngươi lấy mấy miếng gỗ đó thì trời sáng chắc chúng tìm ”.

Loading...