21.
Cuối cùng, cuộc sống bình yên cũng  gợn sóng.  nhận  cuộc gọi từ : "Minh Thù, bố con  đột quỵ…"
 vội vàng trở về Bắc Kinh. Tuy tình hình  nguy hiểm nhưng sẽ  mất  nhiều thời gian mới  thể phục hồi.
Cuối cùng  một ngày mẹnhịn  , hỏi : "Kỷ Minh Thù, con định chơi bời bao lâu nữa? Mẹ cũng  bỏ chuyện giữa con và Trì Yến , nếu    duyên phận thì  thể ép buộc."
"Bố con bệnh , công ty còn  nhiều việc  giải quyết,  nhiều  chờ công ăn việc . Con còn   về nhà ? Còn  bướng bỉnh đến bao giờ nữa?"
Hôm đó,   suy nghĩ  nhiều, cũng ngủ một giấc  lâu.
Sau khi thức dậy,  mở điện thoại lên, thấy  nhiều tin nhắn   và cuộc gọi nhỡ.
 gọi , bên  nhanh chóng  máy. Cách màn hình  vẫn  thể cảm nhận  sự lo lắng của Giang Vân Kỳ: "Xin , bố em  ốm nên em  về nhà."
Anh an ủi  đừng quá lo lắng,  từ từ rời giường, mở rèm cửa : "Vân Kỳ, hôm qua em  mơ, em mơ thấy Bắc Kinh  tuyết,  mặc áo khoác len màu xám  chờ em ở  lầu. Anh  bao giờ  thấy Tử Cấm Thành trong tuyết ? Nếu  cơ hội chúng  cùng   xem nhé."
Gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ, xe cộ và  qua  tấp nập. Buổi trưa,  ai đó hét lên: "Tuyết rơi ."
  theo âm thanh,  thấy ngoài cửa sổ là một mảng trắng xóa, tuyết rơi lả tả.
 nhận  cuộc gọi từ Giang Vân Kỳ, giọng của   như  chạy xong 800 mét, đang thở hổn hển vì phấn khích: "Chị ơi, Bắc Kinh lạnh quá, gửi địa chỉ của chị cho em mau lên."
Trái tim căng thẳng của  bỗng chốc    đặt  .
Không lâu , Giang Vân Kỳ xuất hiện ở  nhà . Anh  giữa tuyết trắng, mặc chiếc áo khoác len màu xám, mỉm  và dang rộng vòng tay đón .  vui mừng chạy tới ôm lấy  mang  sự ấm áp cho .
Ta ngẩng đầu,  cúi đầu, dịu dàng : "Chị , chúng  giống như  cùng  già  ."
22.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
Chúng  bất chấp tuyết rơi dày đặc, cùng  đến Cố Cung. Tường đỏ, gạch xanh, tuyết trắng, mai đỏ  đến mức  thể diễn tả bằng lời.
 đưa Giang Vân Kỳ đến Đàm Chá Tự thắp hương. Anh   rằng   là một  theo chủ nghĩa duy vật, nhưng nhóc   tỏ  thành kính hơn tất cả  .   thể nhịn , nhưng   : "Anh   cho Phật Tổ một bí mật."
 "Bí mật gì?"
"Không  cho chị ."
Anh  dường như cảm nhận  điều gì đó: "Chị ơi, chị   về ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/danh-cuoc-rang-em-yeu-chi/chuong-21-22.html.]
 cố chịu đựng cảm xúc sắp vỡ òa,  : "Về chứ, sắp Tết , em vẫn  xem pháo hoa."
Trước khi , chúng  cùng   dạo ở Hậu Hải, trong khu phố bar sầm uất rực rỡ ánh đèn, chúng  chọn một club để uống một ly cocktail.
Ca sĩ trong club  hát "Giấy ngắn tình dài" - một bài hát  nổi tiếng  năm đó.
"Vì điều gì  yêu thương  ?
Lại quyết định cùng   về nhà.
Bỏ hết tất cả những gì em , tất cả đều   cả.
Giấy ngắn nhưng tình dài
Ghi  hết những hồi ức thời niên thiếu
Câu chuyện của em vẫn chỉ là  thôi."
  mà mắt đỏ hoe. Giang Vân Kỳ   với ánh mắt sâu thẳm.     đang nghĩ gì, và   cũng   đang nghĩ gì.
Chỉ là   ai phá vỡ nó.
"Muốn  hát ?" Giang Vân Kỳ hỏi  với giọng khàn khàn.
"Anh hát ?"
"Ừm, hát cho chị ."
"Được."
Ánh đèn sân khấu chiếu  , ánh  ôm cây đàn  tay, vuốt dây và nhẹ nhàng : "Bài hát  dành tặng cô gái của .  chúc cô   điều   nhất".
Anh  hát bài "Rose and Gold", một bài hát  nổi tiếng lắm. 
Giọng hát mềm mại và từ tính của  lan tỏa, giống như gió sớm thổi qua núi rừng, như những giọt sương  cành rơi xuống dòng suối trong vắt, như bồ công  trong thung lũng  thổi bay tán loạn khắp trời đất.
Anh chen qua đám đông, thì thầm  tai :
"Chị ơi, hình như em  chị mê hoặc , em   tương lai với chị."
  trả lời  .