Đào Ngọt Vị Chua - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:30:42
Lượt xem: 219
Lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, tôi bị Kỷ Tang Ninh lay tỉnh.
"Chỉ Y, mẹ mình nói đã mua được vé máy bay rồi, mai sẽ đưa mình ra nước ngoài chữa trị."
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, một giờ rưỡi sáng.
Cúi đầu nhìn lại chỗ nằm nhỏ hẹp trước mắt, kể từ khi Kỷ Tang Ninh chuyển đến nhà tôi, tôi đã nhường phòng của mình cho cô ta.
Giường ngủ của tôi là chiếc ghế bố trong nhà được trải phẳng ra.
Mẹ bảo chỉ cần chịu đựng vài hôm thôi, vậy mà tôi đã nằm trên cái ghế đó từ năm lớp 11 đến hết năm lớp 12.
Lúc này, tôi bỗng bừng tỉnh. Số phận thật trớ trêu!
Cơn đau dữ dội ở cổ và cảm giác nghẹt thở vì mất m.á.u quá nhiều dường như vẫn còn hiện hữu trong ký ức. Hơi thở tôi bỗng trở nên dồn dập.
Kỷ Tang Ninh dường như không hài lòng khi tôi không đáp lại cô ta.
Cô ta giơ tay đập mạnh vào vai tôi:
"Chu Chỉ Y, mình đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe thấy không?"
Tôi hoàn hồn, ánh mắt chạm thẳng vào vẻ mặt của cô ta.
Tôi giơ tay, tát cho cô ta một cái thật mạnh.
Tiếng bạt tai vang lên giòn tan trong căn phòng yên tĩnh, chói tai đến lạ thường.
Ngày mai là ngày thi đại học đầu tiên, vậy mà cô ta vẫn cứ lấy bản thân làm trung tâm, chỉ nghĩ cho chính mình.
Kiếp trước tôi ngu ngốc nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng hơn một tiếng đồng để cô ta hồ trút giận và than thở, rồi đầu óc quay cuồng bước vào môn thi đầu tiên.
Chính cô ta đã bắt tôi giữ bí mật việc mình sắp ra nước ngoài.
Cô ta nói, cứ tạm thời giữ bí mật không cần thiết phải làm ảnh hưởng đến kỳ thi của Tạ Yến Lễ. Dù gì anh ấy cũng sẽ sớm biết thôi.
Cô ta đã nói vậy, người bình thường ai lại đi kể ra?
Tôi và cô ta đều nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đó. Sau đó cô ta cứ thế ở nước ngoài luôn, yêu đương, kết hôn, sinh con.
Tôi và Tạ Yến Lễ kể từ sau khi cô ta đi được ba năm mới đến với nhau, là chính anh ấy theo đuổi tôi.
Thậm chí, trước lễ cưới cô ta còn nhắn tin chúc phúc.
Vậy mà cô ta lại xuất hiện tại đám cưới của tôi, cùng người đàn ông sắp trở thành chồng tôi hồi tưởng thanh xuân.
Rồi quay lại xét xử tôi, người từng giúp cô ta giữ bí mật suốt.
Là máy bay không còn chỗ? Hay tất cả thiết bị liên lạc trên đời đều bị lỗi với hai người họ?
Cuối cùng bọn họ không đến được với nhau, tất cả lại thành lỗi của tôi?
Là tôi bắt Tạ Yến Lễ theo đuổi mình?
Là tôi cấm họ liên lạc sau khi ra nước ngoài?
Là tôi phá vỡ tất cả phương tiện kết nối của họ?
Là tôi ép Kỷ Tang Ninh yêu đương, kết hôn, sinh con ngay lập tức?
Sau khi bị tôi tát một cái, Kỷ Tang Ninh sững người chỉ trong một thoáng, rồi lập tức nổi đóa:
"Chu Chỉ Y, mày điên rồi à! Mày dám đánh tao?"
Tôi đứng bật dậy, nhân lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, lại tát thêm một cái nữa.
"Đánh mày thì sao? Đánh mày còn cần phải chọn ngày hả?"
Chân cô ta bị thương nặng, chỉ có thể lê lết, chẳng có chút sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-ngot-vi-chua/chuong-1.html.]
Chẳng mấy chốc tôi đã đè được cô ta xuống đất, đánh túi bụi.
Thật ra tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Kỷ Tang Ninh là con gái của cậu ruột tôi.
Bố mẹ cô ta ly hôn từ khi còn nhỏ.
Mẹ tôi nói cô ta đáng thương, dặn tôi phải nhường nhịn cô ta một chút.
Từ lớp 2 tiểu học đến hết lớp 5, cô ta ở nhà tôi gần bốn năm.
Bốn năm đó là cơn ác mộng kéo dài với tôi.
Tôi như người hầu riêng của cô ta, bảo mẫu 24/24, dù chúng tôi chỉ cách nhau nửa tuổi.
Kỷ Tang Ninh không nộp bài tập là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ, chỉ lo cho mình mà không quan tâm đến cô ta.
Kỷ Tang Ninh đánh nhau với bạn là lỗi của tôi, tôi không ngăn cô ta lại.
Kỷ Tang Ninh ăn cắp tiền là lỗi của tôi, tôi ghen tị nên mới mách bố mẹ.
…
Những chuyện như thế... kể mãi không hết.
Tôi cứ ngỡ sau khi tiểu học kết thúc, khi mẹ cô ta đến đón, cơn ác mộng cũng chấm dứt.
Kết quả là, đến cấp ba... cô ta lại quay về.
Và cơn ác mộng quay lại, dữ dội hơn bao giờ hết.
Lúc đó, cậu tôi đã qua đời, mẹ tôi càng thêm cực đoan. Bà xem Kỷ Tang Ninh như báu vật trong lòng bàn tay.
Bà nói cô ta đáng thương, không ai lo cho, bà phải bù đắp, phải thay em trai mình giữ gìn chút m.á.u mủ cuối cùng ấy.
Rồi bà đem luôn cái trách nhiệm ấy trút lên người tôi.
Mọi chuyện của Kỷ Tang Ninh một lần nữa lại ràng buộc lấy tôi, thậm chí tôi còn phải gánh lấy trách nhiệm với cô ta hơn cả người giám hộ thực sự.
Giống như chuyện cô ta cao chưa đến 1m58, vậy mà cứ đòi làm cô gái lái moto.
Leo lên xe, chân còn không chạm đất. Kết quả là ngã gãy chân, bác sĩ bảo có thể bị tật suốt đời.
Mẹ tôi lại bảo là lỗi của tôi, vì tôi không trông chừng kỹ.
Hôm đó bà cầm cây mắc quần áo đánh tôi, đánh gãy luôn ba cái.
Đến giờ tay tôi giơ lên vẫn còn đau.
Mẹ nó chứ, càng nghĩ càng điên, tôi lại giáng cho Kỷ Tang Ninh thêm mấy bạt tai nữa.
Tát liên tiếp, mặt cô ta sưng húp cả lên.
Lúc này bố mẹ tôi cuối cùng cũng xuất hiện.
Mẹ ruột của Kỷ Tang Ninh không chịu nổi cái nhà tồi tàn của chúng tôi, nên ở khách sạn gần đó.
Còn cô ta chắc không nỡ xa người bảo mẫu 24/24 như tôi, đến đêm cuối cùng vẫn phải qua đây phát điên.
Mẹ tôi kéo tôi đứng dậy, đẩy mạnh một cái.
Tôi không đứng vững, đầu va mạnh vào cạnh tủ.
Đưa tay sờ lên toàn là máu.
Mẹ tôi dường như không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy, khựng lại, nói:
"Chu Chỉ Y, nửa đêm nửa hôm, con phát điên cái gì thế?"