Đào Ngọt Vị Chua - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:31:02
Lượt xem: 656
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hả?
Không đùa đấy chứ? Cậu ta bị gì à?
Kiếp trước tôi cày như điên cũng chỉ đậu một trường 985, mà thế đã thấy mình siêu ghê gớm rồi.
Bây giờ học lại từ đầu, vào được trường tuyến một là mừng hết lớn.
Còn Thanh Hoa?
Sao không nói luôn Bắc Đại và Thanh Hoa giành nhau kéo tôi về cho rồi!
Tôi nhăn nhó.
Cậu ấy giơ tay định chạm vào mặt tôi, nhưng đến gần rồi lại rút về. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy tai cậu đỏ ửng.
Tôi nhớ rất rõ nhà Trình Nghiễn Xuyên không dư dả gì.
Trước đây tôi từng thấy cậu ấy đi dạy kèm kiếm tiền.
Nên tôi cũng thấy ngại, vì trước kia tôi hỏi cậu ấy không ít bài tập.
Mà đó là công sức lao động của người khác, đưa tiền thì không tiện.
Thế là khi vườn đào ở nhà bà nội chín, tôi hái một bao lớn mang tặng cậu ấy.
Chúng tôi ngồi bàn trước, bàn sau. Hỏi bài là chuyện khó tránh.
Thế nên năm nào tôi cũng tặng cậu ấy một bao đào.
Cậu ấy lúc nào cũng lạnh lùng, tôi cũng không dám nói nhiều.
Chỉ là... không ngờ mọi chuyện lại thành thế này.
Thôi thôi! Không nghĩ nữa!
Tôi còn phải tập trung ôn thi lại, chuẩn bị thi đại học cơ mà!
Tối ngủ ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau xuống lầu, tôi ngỡ ngàng Trình Nghiễn Xuyên đã gọi sẵn bữa sáng cho tôi từ trước rồi.
Nghe nói cậu ấy đã về lại trường sớm, vì còn rất nhiều việc phải làm.
Không hổ là học thần, mới năm nhất đã bận rộn đến thế.
Bữa sáng toàn là món tôi thích: hoành thánh trộn dầu ớt, sữa đậu đen, bánh bao nhân nước.
Tôi: "…"
Tôi tự nhủ, phải giữ tâm như nước.
Tình yêu là thứ quý giá… nhưng mạng sống còn đáng giá hơn!
Nhất là tôi bây giờ, nói thế nào cũng được xem là một… phú bà nhỏ rồi.
Thôi, không nghĩ nữa!
Ăn sáng xong, tôi về lại nhà cũ.
Chiều, tôi nhận được một kiện hàng, tôi đạp xe lên trấn lấy về, thì ra là một bao sách và vở ghi chép khổng lồ.
Tất cả đều được phân loại, sắp xếp rõ ràng.
Vừa xem vừa thầm trầm trồ ghi chép của Trình Nghiễn Xuyên y như bản in, mang đi bán thành “bút ký thủ khoa” cũng được luôn ấy chứ!
Khi đang ôn thi, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Là Tạ Yến Lễ gọi.
Cậu ta hẹn gặp, nói muốn trả tiền cho tôi.
Tôi không muốn ảnh hưởng tâm trạng, nên gửi cho cậu ta số tài khoản. Giữa tôi và cậu ta, thật sự không cần phải gặp mặt nữa lúc còn học chung thì là bất đắc dĩ thôi.
Có lẽ ông trời cũng hiểu được ý tôi.
Vì đúng là... đến lúc nhập học, Tạ Yến Lễ không quay lại trường nữa.
Thì ra số tiền ấy, cậu ta định dùng để mua vé máy bay sang thăm Kỷ Tang Ninh.
Kỷ Tang Ninh không chờ được cậu ta, nghi ngờ bị cắm sừng, nên đã tự tử nghe nói ngâm tay trong bồn tắm, mất m.á.u đến mức phải vào ICU.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-ngot-vi-chua/chuong-9.html.]
Tạ Yến Lễ tuyệt thực ba ngày ở nhà, bố mẹ cậu ta bất lực, cuối cùng vẫn phải đưa cậu đến gặp cô ta.
Thú vị thật! Thú vị đến mức còn gay cấn hơn cả mấy phim cẩu huyết 8 giờ tối trên TV.
Chuyện Kỷ Tang Ninh tự sát, cũng không phải hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Vì... mẹ tôi lại tìm đến.
Bà gọi điện cho tôi vào buổi tối:
"Ninh Ninh tự tử rồi, con không biết sao?"
"Biết chứ!"
"Vậy con đã làm gì?"
"Con đi mua pháo hoa và pháo giấy."
"Chu Chỉ Y, con còn là người không?"
"Không biết nữa… còn phải xem mẹ có phải là người không. Dù sao cũng là mẹ sinh ra con mà."
Bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng thở nặng nề.
Tôi vội "an ủi":
"Mẹ, đừng giận mà! Con mua pháo với pháo hoa cũng là vì mẹ đó!"
"Vì mẹ?"
"Mẹ nghe này!" – tôi vừa nghe điện thoại vừa châm một tràng pháo ngay bên sông cạnh khu dân cư.
Đùng! – một tiếng nổ rõ to vang lên trong điện thoại.
Tôi tiếp tục nói:
"Bé cưng Ninh Ninh đã vào ICU rồi, mẹ đang làm gì đó? Sao còn chưa đi chăm nó? Mẹ có xứng với nó không?”
“Không đi thì cũng mau mau sinh đứa khác đi! Con giờ khó kiểm soát rồi đó. Mẹ còn không nhanh tay tạo ra đứa mới, lại còn nghỉ ngơi ở giờ này, mẹ không xứng đáng là mẹ của bé cưng đâu!”
“Con thất vọng quá trời luôn á! Mẹ tưởng con mua pháo để ăn Tết hả? Không phải đâu, là để cổ vũ tinh thần cho mẹ đó!"
Bụp.
Cuộc gọi bị ngắt thẳng tay.
Cạn lời luôn. Còn bao nhiêu lời chân thành chưa kịp nói nữa kìa...
Hơn một tháng sau khi nhập học, Tạ Yến Lễ cuối cùng cũng quay lại trường.
Chỉ là... chuyện cậu ta với Kỷ Tang Ninh lan rộng quá, đến mức có một bạn nam trò chuyện với cậu ta vào giờ ăn trưa, bị mẹ mình bắt gặp liền mắng thẳng:
"Mẹ nói rồi mà, tránh xa thằng đó ra! Nếu mày biến thành như nó, mẹ dắt mày đi c.h.ế.t luôn đấy!"
Cậu bạn kia sợ mẹ nói quá đà, vội kéo bà vào căng-tin cho yên chuyện.
Chắc là Kỷ Tang Ninh ở bên kia thực sự thiếu tiền lắm, nên Tạ Yến Lễ càng ngày càng trốn học, chỉ lo làm thêm, gom tiền gửi sang cho cô ta.
Bố mẹ cậu ta cũng từng hỗ trợ vài lần, nhưng gia đình vốn bình thường, không thể gánh được lâu dài.
Cuối cùng đành mặc kệ.
Rất nhanh, kỳ thi đại học lần hai lại đến.
Tôi thì chẳng còn tâm lý lo lắng như trước dù kết quả ra sao, nó cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc đời tôi nữa rồi.
Không ngờ là mẹ tôi lại mua cho tôi một chiếc váy mới, còn mang cơm đến.
Tôi tất nhiên không dám ăn.
Bà chỉ nói tôi rất hiểu chuyện, rất giỏi giang, khiến bà yên tâm.
Rồi bà lại bắt đầu biện minh:
"Bà không phải không quan tâm con, chỉ là... thật sự bất lực."
Tôi tỏ vẻ thông cảm, còn “an ủi” lại:
"Không sao đâu mẹ. Rồi cũng quen thôi! Coi như lấy con ra làm thí nghiệm trước sau này mẹ đẻ thêm mấy đứa nô lệ nữa, thì cảm giác cũng sẽ chai sạn thôi mà.”
“Mẹ là người mẹ siêu năng lực, đẻ con ra là có thể để mặc gió trời nuôi lớn, khỏi cần nuôi nấng, lớn lên vẫn là nô lệ tốt. Bé cưng Ninh Ninh sẽ còn hạnh phúc dài dài á!"