Khi ánh sáng mờ mờ ló dạng,  mở mắt, lặng lẽ bò dậy, ôm tay nải bỏ trốn.
 
Không ngờ, xe ngựa của phủ Ngụy Vương   khỏi thành, Bùi Sóc  đuổi theo.
 
Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , khẩn cầu tha thiết xin  đừng .
 
Ta chỉ thấy phiền, mắng  là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
 
“Ngươi chỉ là một kẻ tay trắng, xứng cái gì với ? Phụ   là Ngụy Vương! Ta chẳng dại gì bỏ phúc mà theo ngươi ăn khổ!”
 
Bùi Sóc ngẩn ngơ buông tay.
 
Cho đến khi xe ngựa chạy  xa,  vẫn còn  nguyên chỗ cũ, mặt trắng bệch, vành mắt đỏ hoe, ngẩn ngơ  về hướng  rời .
 
……
 
Nhớ  chuyện xưa ,    rùng  một cái. 
 
Ai    chúng  sẽ còn gặp ?
 
Sớm  thế, khi đó    nên  lời tuyệt tình đến . 
 
Giờ hối hận thì  muộn !
 
3
 
“Ngẩng đầu lên.”
 
Ta cúi mắt, hít sâu một . 
 
Âm thầm an ủi bản  đừng rối loạn trận tuyến.
 
Giờ dung mạo    hủy. 
 
Đừng  là Bùi Sóc, ngay cả nếu mẫu    bò từ quan tài , chắc chắn cũng chẳng nhận nổi.
 
Lùi một vạn bước mà , cho dù   nhận  thì cũng chẳng . 
 
Năm đó  tuy chiếm tiện nghi của , nhưng  cũng   thiệt thòi,  ?
 
Một phen tự nhủ, tâm trạng  bình  hơn nhiều, thản nhiên ngẩng đầu.
 
Bùi Sóc    thoát thai hoán cơt, từ một thiếu niên ít lời, chất phác, nay thành bá chủ một phương, khí thế bức .
 
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt , trong đáy mắt u ám khó dò.
 
Không khí trong trướng nặng nề.
 
“Chủ công, nữ y  tên là Tạ Phù, tuy tướng mạo  xí, nhưng y thuật cao minh.”
 
Tên râu quai nón lôi  về lên tiếng bẩm.
 
“Thuộc hạ đến y quán mời , trong nhà chen chúc  bệnh nhân, chắc chắn y thuật tinh thông,   dân trấn Thanh Sơn tin tưởng.”
 
Ta tướng mạo  xí?
 
Còn cái gì gọi là “mời ”? 
 
Rõ ràng là bắt cóc!
 
Trong lòng  tức đến phát run, khẽ nhếch môi  lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-nho-ruc-ro-lieu-uon-mem-mai/2.html.]
 
“Vậy thì vị tướng quân    nhầm  . Ta chỉ là một lang trung giang hồ chẳng  bao nhiêu bản lĩnh. Y quán đông khách, chỉ vì trấn Thanh Sơn hẻo lánh, ngoài    còn ai, họ chẳng  lựa chọn nào khác.”
 
Râu quai nón  ngờ    , lập tức ngây .
 
“Lúc đến,  ngươi  ?”
 
Ta  gằn đáp trả:
 
“Ngươi   hỏi, cớ gì   ?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Từ nhỏ   mồm miệng lanh lợi, tuyệt đối chịu  nổi thiệt thòi.
 
“Tướng quân   tướng mạo  xí, lời  đối với nữ tử   quá cay nghiệt? Ngược , tướng quân cả mặt  râu, đến nỗi mũi mắt cũng chẳng thấy ,   thể  ngươi giống dã nhân ?”
 
Có  “phụt”   tiếng.
 
Trong trướng, các tướng sĩ nín  , đồng loạt khúc khích.
 
Râu quai nón tức đến râu ria run rẩy, xắn tay áo  tranh cãi.
 
“Ngươi cái đồ nữ nhân đanh đá…”
 
“Đủ .”
 
Sắc mặt Bùi Sóc lạnh lẽo, dường như  chút bất mãn.
 
“Xin y giả  tiên nhổ mũi tên, cứu Lý phó tướng.”
 
4
 
Không ngờ Lý phó tướng  là một nữ tử.
 
Nàng toan gượng bò khỏi giường hành quân hành lễ, liền  Bùi Sóc ngăn .
 
“Đừng cử động loạn,  c.h.ế.t ?”
 
Lời tuy khó ,  chứa thứ  mật chẳng thể  cùng  ngoài.
 
Khuôn mặt tái nhợt của Lý phó tướng thoáng nhuộm chút ửng hồng, ngay cả khí sắc cũng  hơn vài phần.
 
Đám tướng sĩ  theo liếc mắt  , trao đổi ánh  ám  đầy ngầm hiểu.
 
Ta mắt  mũi, mũi  tâm, giả vờ mù.
 
Kỳ thực trong lòng vẫn thấy buồn.
 
Buồn như thể thứ vốn dĩ thuộc về     khác đoạt mất.
 
  cũng tỉnh táo mà hiểu rõ.
 
Thứ , ngay từ lúc  bỏ ,  chẳng còn thuộc về  nữa.
 
Ta tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Lý phó tướng.
 
n.g.ự.c trúng tên, mũi tên còn tẩm nọc rắn đặc hữu nơi , quân y bất lực, nên râu quai nón mới tới trấn Thanh Sơn bắt .
 
Ta là  bản địa, tất nhiên hiểu độc rắn. 
 
Có thể coi nữ tử phó tướng  mạng lớn, bởi thương và độc   quả thực trị .