“Mũi tên  ngạnh,  thể rút thẳng,   mổ từ phía bên , quá trình rút sẽ  đau, nữ tướng quân  chịu nổi ?”
 
Lý phó tướng kiên nghị gật đầu.
 
“Không ,  chịu .”
 
Ta rửa tay, chuẩn  dụng cụ.
 
Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Bùi Sóc khóa chặt , như sợ   tay hại   thương.
 
Ta hít sâu,  nuốt cục tức.
 
Vừa định rút tên.
 
Bùi Sóc bất ngờ đè tay  .
 
“Y giả!!!”
 
Chàng ngập ngừng, chậm giọng hỏi:
 
“Có nắm chắc ?”
 
Cái dáng vẻ cẩn thận  khiến trong lòng  bốc lên một ngọn lửa vô danh.
 
Ta mặt  đổi sắc:
 
“Vậy Sở Hầu tự  rút chăng?”
 
Bùi Sóc   chằm chằm,  buông tay, lùi  phía .
 
Trấn Thanh Sơn là nơi tranh đoạt quân sự, chiến loạn triền miên. 
 
Trị thương do đ.a.o tên gây , với  dễ như trở bàn tay.
 
Xử lý xong,   với Bùi Sóc:
 
“Thương thế nữ tướng quân  còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ hồi phục.”
 
Bùi Sóc   nghĩ gì,  chằm chằm hai chậu m.á.u  đất, ngây dại thất thần.
 
Sắc mặt  so với nữ tướng quân  thương  còn kém hơn.
 
Ta gọi thêm một tiếng.
 
Chàng mới  hồn.
 
“Y giả quả nhiên y thuật cao minh, xin lưu  trong quân vài ngày, đợi Lý phó tướng bình phục,  sẽ phái  đưa ngươi .”
 
Trong lòng  trĩu nặng.
 
Không  nên mừng vì   nhận  .
 
Hay nên buồn. 
 
Bởi  thực sự  nhận  .
 
Tên râu quai nón  gọi là Tần Vọng.
 
Từ miệng ,    chuyện của Bùi Sóc và Lý Tự Ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-nho-ruc-ro-lieu-uon-mem-mai/3.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Chủ công từ trấn Vĩnh An   lập nghiệp, mang theo ba : hai   Bùi Tiềm và Bùi Uyên, còn  Lý phó tướng Tự Ngọc.”
 
“Chớ thấy phó tướng là nữ, nàng dũng mãnh thiện chiến,  sa trường so với nhiều nam nhân còn  dũng hơn.”
 
“Lần  phó tướng  thương, cũng là vì chắn tên cho chủ công.”
 
“Chủ công nổi giận, c.h.é.m sạch tàn binh Yên quân. Chủ công cực kỳ bao che khuyết điểm, ai dám  hại   coi trọng,  tất báo gấp mười.”
 
Ta  mà ngẩn ngơ.
 
Bùi Sóc bao che khuyết điểm,  hiểu quá rõ.
 
Dung mạo  giống hệt mẫu . 
 
Từ nhỏ  xinh  như hoa, rước  ít rắc rối.
 
Bùi Sóc tuy ít lời chất phác, nhưng bảo vệ  chẳng khác nào gà  chở che gà con. 
 
Phàm  kẻ bất lương,  tất sẽ dạy cho một trận.
 
Sau khi mẫu  qua đời,  dựng một quán hoành thánh nuôi sống bản . 
 
Ta   miệng ngọt, tay nghề  ,  ăn phát đạt, khiến nhiều kẻ đỏ mắt, cũng chiêu lấy bọn lưu manh trong trấn.
 
Chúng đập nát sạp , còn buông lời:  tiếp tục buôn bán ở trấn, mỗi tháng  hầu chúng vài đêm,  thì thấy   nào đập  đó.
 
Bùi Sóc tức đến mặt mày sắt , lao  đánh . 
 
Bùi Tiềm, Bùi Uyên khi  mới là thiếu niên, thấy đại ca  tay cũng nhào  giúp.
 
Ba   đấu cả chục tên, sống sờ sờ đánh bọn lưu manh thua chạy thục mạng.
 
Nhìn ba kẻ mặt mũi bầm dập,  đỏ mắt, hung hăng mắng:
 
“Bùi Sóc,   c.h.ế.t ? Ai cần    hùng? Loại   dỗ vài câu là xong,  thì báo quan cũng ,   mạo hiểm mạng sống? Lỡ  chuyện gì,   ăn   với bá mẫu?”
 
Mắng xối xả,   mềm lòng:
 
“Mau cởi áo ,  bôi thuốc cho.”
 
Mặt ngăm ngăm của Bùi Sóc đỏ bừng, nắm chặt cổ áo, ngượng nghịu  chịu cởi.
 
“Không , chỉ là vết ngoài da, mà nàng  sợ máu, để  tự bôi.”
 
Khi   bệnh tật lắm tật , sợ m.á.u chỉ là một. 
 
Chàng sống c.h.ế.t cũng  chịu để  giúp.
 
Vài hôm , bỗng dưng tên lưu manh  biến mất.
 
Sau  mới , đêm  Bùi Sóc  g.i.ế.c đến tận sào huyệt, dứt khoát quét sạch bọn chúng  khỏi trấn Vĩnh An.
 
Bùi Tiềm, Bùi Uyên hớn hở  với :
 
“Đắc tội ai  đắc tội,   chọc tỷ tỷ. Đừng thấy ca ca  giống hồ lô câm, thật  cực kỳ bao che khuyết điểm, hễ dính dáng đến tỷ tỷ thì từ  hiền biến thành chó điên, mười sợi xích sắt cũng chẳng trói nổi.”
 
Những năm ở trấn Vĩnh An,   từng thấy Lý Tự Ngọc.