Vừa  bí cảnh, chúng  và các môn phái khác lập tức tản .
Chu sư  buồn phiền đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Chết ! Chết ! Ở cùng các tông môn khác thì ít nhất chúng  cũng   chăm sóc, nhưng giờ chỉ  ba  chúng  thì   ?”
Tô sư tỷ sốt sắng an ủi: “Than vãn cũng vô dụng thôi, sống c.h.ế.t  . Chết thì c.h.ế.t thôi!”
Nghe tỷ  an ủi xong, Chu sư  càng sợ hơn.
Ta nghiêm túc : “Sợ gì? Ta bảo vệ hai !”
Hai  bọn họ  , đồng loạt đỡ trán  khổ.
Tô sư tỷ nghiêm túc xoay vai : “Gặp nguy hiểm thì  nhất định  chạy ! Nhớ ? Hai chúng  nhiều nhất chỉ  thể giúp  ngăn cản trong chốc lát. Quái vật ăn chúng  xong thì sẽ ăn  đấy!”
Ta dở  dở : “... Sư tỷ, tỷ thật sự coi ba chúng  thành điểm tâm ngọt ?”
…
Sương mù trắng bay lơ lửng trong bí cảnh Thanh Hành, cây cối hoa lá to lớn, che khuất mây và mặt trời.
Nơi  mang theo màu đỏ và xanh, tràn ngập cảm giác âm u quỷ dị.
Bỗng nhiên, tiếng sột soạt kỳ quái truyền đến từ phía ! Giống như thực vật phát triển nhanh chóng.
Thu Vũ Miên Miên
“Hai  trốn  lưng  !” Giọng Chu Đại Nga run rẩy, hai chân   cũng run lẩy bẩy theo.
Ngay  đó tiếng  chói tai truyền đến: “Là nhân loại! Là nhân loại!”
“Tối nay  ăn mặn ! Hì hì…”
“Nam nhân ăn  ngon,   ăn hai tiểu cô nương trắng nõn nà !”
Tiếp theo, mấy sợi nấm đánh úp  từ bốn phương tám hướng!
Chu Đại Nga giơ nồi sắt lên, Tô Tình Huyên nắm chặt ngân châm.
Hai  họ trăm miệng một lời: “Tiểu sư ! Chạy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-sac-huyet-phong-do/chuong-4.html.]
  đợi hai  họ kịp phản ứng, mười lưỡi gió   triệu hồi từ hư  đột nhiên xuất hiện!
Lưỡi gió nhanh nhẹn, nhẹ nhàng cắt đứt sợi nấm!
Chất nhầy màu xanh lá cây rơi đầy đất.
Hai  họ ngẩn : “... Ai?”
Mối nguy vẫn   giải trừ, tiếng sói tru chợt vang lên, từng tiếng một ngày càng to hơn.
Vô  đôi mắt xanh biếc xuất hiện từ trong bụi cỏ đen kịt. Trong bí cảnh tối tăm, chúng giống như từng đốm ma trơi đòi mạng.
Sói vương chảy nước miếng, răng nanh lộ .
Hai chân sư  mềm nhũn, ngã   đất: “Đây, bây giờ thì sắp c.h.ế.t thật ! Chúng  gặp lang yêu, còn là một đám nữa!”
“Ai ? Loại tiểu quái …” Ta giơ tay niệm chú, gió nổi lên vù vù: “Chấn quyết, Thịnh Nộ Lôi Đình!”
Một tiếng răng rắc thật lớn vang lên!
Sấm sét vang dội, tia chớp thoáng chốc phủ kín bầu trời  đỉnh đầu! Mấy tia sét nhanh chóng đánh xuống!
Trong nháy mắt, lang yêu  lượt ngã xuống đất,   cháy đen, da lông bốc khói.
Sư  và sư tỷ đồng loạt  đầu  , tay che mặt: “...”
Hai  lắp bắp lúc lâu vẫn    một câu  chỉnh.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai  họ mới sắp xếp  lời  .
“Muội,  vẫn là tiểu sư  hết ăn  , bắp cải chỉ   nũng của chúng  ?”
Hệ thống đáng ghét!
Trong trí nhớ của hai  đó thì  là loại  như  ?  là  bẩn hình tượng chói lọi đồ sộ của !
Ta do dự một giây   híp mắt chắp một tay : “Chính là tại hạ.”