Tô Tình Huyên  giữ c.h.ặ.t t.a.y tiểu sư ,  phát hiện  thấy  .
Cũng  thấy Chu sư  .
Tỷ   thấy ai đó đang mắng chửi .
“Ngươi là yêu! Là yêu   liêm sỉ, khát m.á.u tham lam!”
“Đi c.h.ế.t ! Đi c.h.ế.t !! Ngươi còn sống thì chính là tai họa!”
“Yêu mà cũng xứng tu tiên? Cũng chỉ  bà già của Trì Mộ tông  chịu thu nhận ngươi  đồ  thôi nhỉ?”
“Ha ha ha,  theo bà già , ngươi  thể học  cái gì? Tư chất bình thường của bà  .”
“Thu nhận yêu  đồ ? Bà già  đáng chết!”
Chung quanh lờ mờ, từng cái miệng của loài  mở  khép .
Hai mắt Tô Tình Huyên biến thành băng xanh, trong miệng lộ  răng nanh của lão hổ, tiếng hổ gầm rung trời: “Không cho các ngươi mắng sư phụ của ! Không cho phép…”
Trên mặt tỷ  lộ  lông hổ đen bạc đan xen, nổi giận  bốn phía.
“Ha ~ Hiện nguyên hình !”
“Nói , yêu chính là yêu! Không thể nào khống chế bản tính bạo ngược của  !”
“Chẳng  ngươi  ngươi sẽ tu luyện như con  ?”
“Chẳng  ngươi  cho dù chết, cũng sẽ  sử dụng yêu lực ! Mà  c.h.ế.t giống như con  ?”
“Ha ha ha, tại  nhắc tới sư phụ ngươi, ngươi lập tức hiện nguyên hình?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-sac-huyet-phong-do/chuong-7-to-tinh-huyen.html.]
Đầu óc Tô Tình Huyên mê man, lồng n.g.ự.c tỷ  đau đến mức  thể thở.
Tỷ  quỳ  mặt đất,  hai tay  dần dần biến thành móng vuốt sắc bén, thấp giọng nức nở: “Sư phụ…”
Dường như  một bàn tay xoa đầu tỷ .
Âm thanh ấm áp hiền hậu của sư phụ vẫn còn ở bên tai.
“Con , con  cần bắt chước con ,  cần ngụy trang thành con  .”
“Nhận thức bản , tiếp nhận chính  …”
Nước mắt Tô Tình Huyên liên tục rơi xuống.
Tỷ  liều mạng lắc đầu: “Con là yêu ti tiện, là yêu tàn bạo! Con    yêu! Sư phụ…”
Sư phụ  trong ánh sáng.
Giọng  yêu thương của bà xua tan bóng tối dai dẳng.
“Con , kẻ ác  bằng yêu quái  nghĩa khí. Hãy sử dụng yêu lực của con, đừng kìm nén nó. Hãy để nó giúp con tạo  thành tựu cho chính !”
Tô Tình Huyên cảm thấy  một chùm ánh sáng chiếu  trong lòng.
“Không cần cố chấp với việc trở thành , mà là tiếp nhận bản  ?”
Tỷ  thì thào lau khô nước mắt, chậm rãi  lên.
Ảo cảnh lập tức biến mất, tỷ   thấy  mắt là vực sâu vạn trượng.
Thu Vũ Miên Miên
Bên vách núi, Huyết Linh Chi tươi  nở nộ.