13
Hùng ma ma tên thật không rõ.
Bà ấy có một người muội muội, lại rất nổi tiếng.
Em gái tên là Hùng Niệm Chi, tinh thông thi văn, đọc là nhớ, là nữ tể tướng nổi tiếng trăm năm trước.
Nhưng vị nữ tể tướng này lại đột nhiên mất tích vào năm ba mươi lăm tuổi, đúng vào thời kỳ đỉnh cao!
Hùng ma ma khi còn sống đã tìm kiếm ba mươi năm…
Sau đó, bà ấy dường như đã phát hiện ra nguyên nhân em gái mất tích. Nhưng chưa kịp nói ra nguyên nhân đó thì đã c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Hùng ma ma c.h.ế.t không nhắm mắt, bà ấy hóa thành hồn ma, mỗi đêm đều lang thang.
Dùng cách "tự sát" để gây sự chú ý của người sống!
Cuối cùng, đưa ngón tay chỉ về phía mặt trăng.
[Trong Thiềm Cung, có thứ gì tồn tại?]
Người ghi chép tên là Vũ Văn Uyên, câu hỏi này cũng là do hắn đặt ra.
...
"Chẳng lẽ, Hùng Niệm Chi bị mặt trăng biến thành quái vật?
"Hay là, nàng ta bị quái vật g.i.ế.c chết?"
Đầu xuân, nắng ấm áp.
Lòng tôi lạnh toát: "Vương Trung Thu đoán đúng rồi sao? Hùng ma ma thật sự đang nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận với mặt trăng."
14
Buổi chiều, mây đỏ rực cháy nửa bầu trời.
"Chúc mừng nương nương, tối nay Bệ hạ lật thẻ bài của người!"
Thái giám Kính Sự Phòng vui mừng chạy đến báo tin.
Hắn ta nịnh nọt:
"Bệ hạ đã một tháng không lật thẻ bài rồi!
"Nô tài chưa từng thấy Bệ hạ nhớ nhung vị chủ nào như vậy."
Hừ hừ.
Cách nói chuyện của hắn ta chẳng khác gì quản gia già trong truyện tổng tài bá đạo.
Tôi nghiêng người trên giường, đang say sưa đọc "Những câu chuyện kỳ lạ của Trung Hoa", nên chỉ đáp lại cho qua chuyện:
"Ta biết rồi, đây là ân sủng lớn lao."
Nói xong, tôi phất tay một cách tùy ý, bảo Vân Thường cô cô thưởng cho hắn ta một hạt vàng.
Tiểu thái giám vui mừng khôn xiết, nói một tràng những lời chúc tụng tốt lành như ân sủng mùa xuân, sớm sinh quý tử.
Ban đêm, kiệu Xuân Ân Ngọc Lộ đến đón tôi.
Tôi đuổi bọn họ về:
"Đợi ta ghi chép xong việc Hùng ma ma tự sát, rồi tự mình qua đó."
Thái giám dẫn đầu cau mày, nghiêm nghị nói:
"Nương nương thứ tội, việc này không hợp quy củ."
Tôi dọa hắn ta:
"Đừng nói nữa, nếu không Hùng ma ma sẽ đến tìm các ngươi vào nửa đêm đấy!"
Bọn thái giám sợ đến mức dựng tóc gáy, liên tục niệm "Ma ma tha mạng", vội vàng bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-8.html.]
…
Đêm đó, Hùng ma ma lại treo cổ tự tử.
Mây đen che khuất mặt trăng.
Tôi ngồi trong Vọng Nguyệt Đình, chống cằm ngẩn người.
Bà ấy treo lơ lửng trên xà nhà, theo gió đung đưa, đôi giày thêu hoa đã cũ, lưỡi thè ra rất dài.
Tôi bắt chuyện với bà ấy: "Ma ma, mặt trăng rất nguy hiểm phải không?
"Ánh trăng sáng, có thể biến người thành quái vật phải không?"
Hùng ma ma không nói, chỉ một mực đá vào đầu tôi.
15
Tôi ghi chép xong, một mình đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Trên đường đi, bị một chiếc kiệu sang trọng chắn đường.
Từ trong kiệu đưa ra một bàn tay trắng nõn, sau đó lộ ra một khuôn mặt đoan trang, quý phái như hoa mẫu đơn.
Người đó bước xuống kiệu, lạnh lùng đánh giá tôi, giọng điệu ngạo mạn:
"Chính là ngươi, người đã trở thành Tương Phi?
"Chính là ngươi đã bò lên long sàng, mê hoặc quân vương?
"Chính là ngươi không giữ quy củ, ngạo mạn vô lễ?"
Ba câu hỏi liên tiếp, giọng điệu thong thả, không nhanh không chậm.
Nhưng ánh mắt sắc bén, như lưỡi dao.
Nàng ta kìm nén cơn giận, sự kiên nhẫn dường như sắp cạn kiệt: "Gặp bổn cung mà còn không quỳ xuống!"
Đại nha hoàn bên cạnh nàng ta kiêu ngạo phụ họa: "Gặp Quý phi nương nương mà còn không quỳ xuống!"
Vừa dứt lời.
Mây đen tan đi, ánh trăng tràn xuống!
Tôi chỉ vào phía sau đầu Quý phi nương nương: "Cẩn thận!"
Thái giám khiêng kiệu, thị vệ đeo bảo kiếm, nha hoàn đi theo hầu hạ đều biến thành quái vật!
Đại nha hoàn vừa mắng tôi lúc nãy tiến đến phía sau Quý phi, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Nhưng Quý phi chỉ mải cười lạnh với tôi:
"Không có quy củ, xem ra ngươi không coi bổn cung ra gì rồi?"
Tôi bay người lên, ôm lấy nàng ta nhảy lên tường.
"Nương nương, ta rất coi trọng người," Tôi cúi đầu mỉm cười với nàng ta, "Nhưng người nặng quá."
"Buông... buông ra!" Đồng tử Quý phi rung lên, "Buông tay!"
Không kịp giải thích.
Lũ quái vật cũng biết bay trên mái nhà, leo tường.
Tôi đỡ Quý phi, giơ tay tung phù: "Chấn Quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"
Rắc...
Từ chín tầng trời, sấm sét vang dội!
Mười tia sét đánh xuống! Lũ quái vật ở cách chúng tôi nửa mét, bị đánh thành tro bụi!
Quý phi kinh hãi, khóc òa tại chỗ.
Nàng ta ngây người nhìn tro bụi bay mù mịt, lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi ở Vĩnh Thọ Cung sao? Bổn cung sẽ chuyển đến ở cùng ngươi!!!"
…