ĐÂU CÓ NĂM THÁNG TĨNH LẶNG CHỈ LÀ NGƯỜI KHÁC GÁNH TRƯỚC THAY BẠN - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-04-24 01:47:22
Lượt xem: 93
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Vi cảm thán nhiều như . Vừa xuống xe, cô mua một tấm bản đồ tỉnh lị ở cửa sổ bán vé của nhà ga, tiếp đó hỏi thăm đường đến bệnh viện nhất và nhà khách gần đó.
Ba thành viên nhà họ Nghiêm cảm thán xong, Kiều Vi : “Đi thôi , thêm một chuyến xe buýt công cộng nữa.”
Bệnh viện nhất là bệnh viện Nhân Dân 1, nhất nên ở nhà khách cạnh bệnh viện để chữa bệnh.
Người ở nhà ga đường dài thường hỏi mấy thông tin kiểu , do đó ai cũng . Thêm đó, Kiều Vi còn hỏi bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nên nhân viên nhà ga dám coi thường cô.
Tuy nhiên, lên xe buýt, bố con nhà họ Nghiêm mới đến thành phố, cũng thấy mới lạ, khỏi vài câu, bán vé ngó qua, ánh mắt tỏ vẻ: “Người nhà quê.”
Lúc , bán vé xe buýt công cộng là đối tượng khinh thường dân quê nhất. Cũng thể do tính chất công việc của họ tiếp xúc nhiều đến từ các nơi hơn nên xác suất tiếp xúc với dân quê cao hơn.
Đây là thái độ xã hội bình thường. Kiều Vi cũng hết cách.
Thế nhưng khi kiểm tra vé, bán vé bỗng khịt mũi lúc chen qua bên Nghiêm Lỗi: “Mùi gì thế?”
Cô nhíu mày quan sát Nghiêm Lỗi vài , đó chê ghét chen qua. Mẹ Nghiêm Lỗi cúi gằm mặt, co ro như chim cút.
Kiều Vi khỏi nhíu mày. Cô lặng lẽ tới gần, khẽ hít . Có mùi thật.
Mùi là mùi cô ngửi thấy rõ nhất suốt chuyến xe đường dài. Cô còn tưởng đó là mùi xe.
bây giờ xem vẻ đây là… mùi Nghiêm Lỗi?
Mẹ Nghiêm Lỗi ngẩng đầu thoáng qua cô, co ro thêm chút nữa, tựa hồ lo lắng thấp thỏm khi cô đến gần .
Xe buýt ngang qua bệnh viện Nhân Dân 1. Nghiêm Trụ líu lưỡi: “Bệnh viện lớn ư.”
Khí thế tương đương với tòa ủy ban huyện và nhà ga xe lửa.
Bọn họ nhanh chóng xuống xe. Kiều Vi rằng nhà khách là tòa nhà gần bệnh viện nhất, bộ vài phút là tới bệnh viện.
Thư giới thiệu chính là thứ dùng lúc mua vé và thuê chỗ ở.
Nhân viên đón tiếp của nhà khách thoáng qua bốn lớn, hai nam, hai nữ, một đứa trẻ, từ ô cửa, tưởng là hai cặp vợ chồng, ỉu xìu : “Vợ chồng thuê trọ xuất trình giấy đăng ký kết hôn.”
Kiều Vi khom lưng, tì cánh tay lên cửa sổ: “Chỉ một cặp vợ chồng, chúng tách ở. Hai nam một gian, hai nữ một gian.”
Cô hỏi tiếp: “Ở đây nước nóng ? Có thể tắm rửa ?”
Nhân viên tiếp tân thoáng qua đồng hồ: “Vậy nhanh lên, tám rưỡi sẽ cắt nước nóng.”
Kiều Vi khẽ gật đầu: “Hôm nay tắm , ngày mai tắm .” “Muốn tắm rửa mua vé tắm rửa.”
“Được, cảm ơn.”
“Vì nhân dân phục vụ.”
Nhân viên tiếp tân ủ rũ, cuối cùng còn quên thêm một câu như . Nhìn phong trào vận động phát triển ở tỉnh lị bên đây mạnh hơn hẳn huyện Bác Thành.
Kiều Vi cầm chìa khóa, dẫn tìm phòng, sắp xếp chỗ trọ.
Thực phòng khá đơn sơ, gồm hai chiếc giường, hai chiếc tủ đầu giường, một chiếc bàn, một giá để chậu rửa mặt, hai chiếc chậu rửa mặt, hai đôi dép nhựa giống loại dép trong phòng tắm.
Vậy nhưng nhà họ Nghiêm từng thấy nên cảm giác mới lạ. Kiều Vi tới xem đệm chăn.
Khô ráo, còn sạch sẽ. Cô hài lòng về điều .
“Mẹ, gian cho bố và Trụ Tử ở.” Kiều Vi : “Mẹ ở chung với con.” Mẹ Nghiêm Lỗi do dự một thoáng.
Thế nhưng hai nam hai nữ, Kiều Vi và Nghiêm Trụ vợ chồng. Nếu ở như liệu thuê thêm một gian phòng nữa ?
Vừa nãy bà rằng giá thuê phòng cả đêm cỡ 2 mao 5. Nhìn chung vẫn tiếc tiền nhưng dị nghị thành lời, theo Kiều Vi rời khỏi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-co-nam-thang-tinh-lang-chi-la-nguoi-khac-ganh-truoc-thay-ban/chuong-239.html.]
Người phục vụ đưa nước nóng tới. Mỗi khách một bình nước nóng, hai ở là sẽ hai phích nước nóng.
Đồng thời chỉ cho họ vị trí phòng nước.
Kiều Vi rót nước nóng cốc để nguội bớt. Cô lấy khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng : “Chúng rửa mặt thôi .”
Mẹ Nghiêm Lỗi đầu đến chốn tỉnh lị, sợ sệt đủ đường, cũng theo sát Kiều Vi, cô bảo thì là .
Kiều Vi tiếp tục gọi hai bố con bên cùng rửa mặt. Hai gượng gạo rửa mặt theo.
Về phòng, Kiều Vi hỏi: “Ban nãy bố và cả ạ? Nếu ngại ngùng bất cập ở cứ với con. Để họ với cho con.” “Không , .” Mẹ Nghiêm Lỗi vội : “Chỗ nào cũng , còn nước nóng nữa.”
Bà thầm nghĩ: Ông nhà với con cả bao giờ rửa mặt đánh răng buổi tối ? Đây chẳng cảnh tượng hiếm gặp một hai ? Sao mà gượng gạo cho .
Chẳng qua con dâu khí phách quá, bây giờ ai cũng sợ con bé, hai đàn ông nào dám ‘buổi tối rửa mặt đánh răng, buổi sáng cũng chắc đánh’. Đành rửa mặt cho lệ.
Tuy nhiên, bà đứa bé như Nghiêm Tương cũng nghiêm chỉnh rửa mặt là thói quen của những thành phố như Kiều Vi là . Thực sự cố tình dáng mặt họ.
Vậy con bé hết .
Sáng hôm , Kiều Vi dẫn bọn họ tới căng tin của nhà khách ăn sáng.
Nóng hôi hổi, ngon thì ngon thật… nhưng món nào cũng tốn tiền, còn bỏ phiếu thực phẩm.
Nghiêm Trụ tinh mắt trông thấy Kiều Vi rút phiếu thực phẩm, lặng lẽ với bố : “Toàn bộ đều là phiếu thực phẩm quốc gia.”
Phiếu thực phẩm của các tỉnh thông dụng, chỉ phiếu thực phẩm quốc gia mới thông dụng. Đây là thứ công tác cần, họ sẽ đổi đủ khi bắt đầu chuyến công tác.
Ở thời , do khó kiếm nên phiếu thực phẩm quốc gia xem như đồng tiền mạnh, đổi gì cũng dễ.
Thế nhưng một ngoài công tác thu thập nhiều phiếu thực phẩm quốc gia như cũng khó.
Nghiêm Lỗi sợ cô đủ nên đổi nhiều nhất thể.
Ăn bữa sáng xong thì tới bệnh viện. Mẹ Nghiêm Lỗi còn lo lắng: “Mình để hết đồ ở đó ?”
Kiều Vi bật : “Mẹ đừng lo, con khóa cửa .”
Đến bệnh viện, cô chọn khoa ngoại, y tá chỉ định khám hỏi: “Tình trạng thế nào?”
Kiều Vi đáp: “Chắc là sỏi thận.”
Bỏ hai chữ “chắc là”. Từ đầu Kiều Vi là sỏi thận.
Bởi vì điều lẽ chẩn đoán khi Nghiêm Lỗi đưa Lâm Tịch Tịch về nhà thăm nửa đầu năm nay, đó dẫn bố khám.
Góc thượng đế tiện lợi thật.
Tất nhiên bác sĩ sẽ lời từ một phía của cô, thực hiện các đợt kiểm tra xét nghiệm theo quy trình, cuối cùng chẩn đoán đúng sỏi thận, mưng mủ nhiễm trùng, tạm xác định biến chứng bệnh .
Kiều Vi hỏi: “Phải chữa kiểu gì?” “Phải phẫu thuật mới .”
“Được, hãy sắp xếp phẫu thuật.” “Vậy chờ đến tháng .”
Kiều Vi nhíu mày: “Vì ?”
Bác sĩ : “Tháng kín lịch học tập và họp hành, thời gian phẫu thuật.”
Kiều Vi : “Bác sĩ cũng thấy đấy, tình hình của bố nghiêm trọng, kéo dài ngày nào là đau đớn ngày đấy.”
Bác sĩ thiếu kiên nhẫn: “ cũng hết cách . Cô giỏi thì với viện trưởng . Nữ đồng chí nhượng bộ chút , đằng còn khác khám nữa.”
Người đằng cũng ồn ào: “Đồng chí khám xong , chúng cũng khám bệnh đây.”