ĐÂU CÓ NĂM THÁNG TĨNH LẶNG CHỈ LÀ NGƯỜI KHÁC GÁNH TRƯỚC THAY BẠN - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-03-28 09:11:04
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tịch Tịch trọng sinh, nếu lấy một tầm thường để sống cuộc sống tầm thường cả đời, thì đó chính là một trò . Thậm chí cô còn cảm thấy lấy một khá hơn một chút, sống cuộc sống ấm no khá giả cũng chẳng ý nghĩa gì.

Không phu nhân quan to, trở thành đầu, trọng sinh gì!

Mà trong những thông tin cô nắm , quý nhân mà cô thể nắm bắt hơn hai mươi năm , chỉ Nghiêm Lỗi!

Không Trương Lỗi, Triệu Lỗi, nhất định là Nghiêm Lỗi! Kiều Vi rõ diễn biến tâm lý của Lâm Tịch Tịch. Cô vẫn từ bỏ việc hướng dẫn Lâm Tịch Tịch tìm lối thoát khác, thậm chí còn chỉ cho cô : “Hay là xem xét cảnh vệ và lái xe của Thủ trưởng, cũng là những lựa chọn . Họ theo Thủ trưởng, chống lưng, lo đường …” Chuyến đến chơi hôm nay của Lâm Tịch Tịch đạt mục đích, trong lòng vẫn nghẹn một . Nghe đến đây, cô nhịn phản bác: “Thủ trưởng gặp xui xẻo, chẳng đó cũng gặp xui xẻo theo ! Trừ khi vạch rõ ranh giới…”

khỏi miệng thì đột nhiên nhận lời nên , đột ngột im bặt.

Kiều Vi nhẹ nhàng gạt những sợi tóc mai tai, bình tĩnh hỏi: “Ranh giới gì? Vạch rõ ranh giới gì?”

Lâm Tịch Tịch ấp úng: “Ý quan hệ với Thủ trưởng cũng chắc là , lỡ chuyện gì thì …”

Trong lòng cô quỷ, lảng sang chuyện khác: “Bé Năm, Bé Năm, ăn xong ? Chúng về thôi!”

Kiều Vi trách cô : “Để con bé uống hết nước đường .”

Đời ai uống nước đường , ngọt lợ, ai mà uống. ở đây, chỉ cần cho một thìa đường trắng nước lọc, bọn trẻ đều uống ngon lành.

Nước đường còn vị đào vàng, ngọt lịm, đối với bé Năm thì vàng bạc châu báu cũng đổi.

Con bé bưng bát, uống hết sạch.

Uống xong, còn định dùng tay áo lau miệng, Kiều Vi nhanh tay bắt : “Này!”

Cô kéo bé Năm đến cạnh giếng nước, lấy nước rửa sạch cái miệng nhớp nháp, cằm, má và tay, vắt khăn tay của lau khô cho con bé: “Phải nhớ mang theo khăn tay nhé.”

Thu dọn gọn gàng mới đẩy con bé cho Lâm Tịch Tịch: “Được .”

Sạch sẽ.

Lâm Tịch Tịch kéo tay con bé mắng: “Chỉ em thèm ăn!” Đào vàng đóng hộp gì ngon.

là phụ nữ trung niên thập niên chín mươi, trình độ văn hóa cũng thấp, cách giáo dục con cái là kiểu cổ hủ truyền thống nhất… nuôi thả, đánh mắng cũng là bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-co-nam-thang-tinh-lang-chi-la-nguoi-khac-ganh-truoc-thay-ban/chuong-56.html.]

Đặc biệt là bây giờ tâm trạng cô tệ, lúc kéo kiểm soát sức lực, bé Năm lảo đảo.

Lúc đến là bế bé Năm, lúc về thì kéo lôi.

Ba chữ “ kế nhấn mạnh nhiều trong nguyên tác xuất hiện vết nứt lúc . Nếu đủ lợi ích thúc đẩy, thì sẽ động lực để duy trì bộ mặt yêu thương trẻ con.

Kiều Vi tiễn cô cửa, ngay cả nụ giả tạo mặt cũng nhạt . Đợi Lâm Tịch Tịch , cô mới đóng cổng .

Quay thấy Nghiêm Tương vẫn bưng bát nước đường ghế. Đợi Kiều Vi tới, : “Mẹ ơi, chị Lâm đáng sợ quá.”

Tuy Nghiêm Tương còn nhỏ nhưng tinh tế và nhạy cảm. Lâm Tịch Tịch vô tình sụp đổ hình tượng “yêu trẻ con” của , bé lập tức nhận . Vì , sự “thương yêu” của kế, bé mới trở thành một thiếu niên ít như .

Kiều Vi đau lòng.

xổm xuống xoa đầu Nghiêm Tương: “Đừng sợ, dù cũng là nhà khác.”

Cơ thể nhỏ bé của Nghiêm Tương lập tức thả lỏng. Kiều Vi xoa đầu bé.

Lâm Tịch Tịch những dò hỏi thông tin mà cô từ Kiều Vi, còn đưa nhiều lời khuyên tìm đối tượng.

Phiền phức thật, tìm đối tượng gì chứ. Cô chỉ lấy Nghiêm Lỗi. Ai sánh với Nghiêm Lỗi chứ.

Bọn họ đều tương lai Nghiêm Lỗi sẽ trở thành quan to cỡ nào.

Lâm Tịch Tịch ngờ của cô là đoàn trưởng Triệu sắp xếp cho cô xem mắt.

Ăn cơm tối xong, đoàn trưởng Triệu lén với vợ: “Tối thứ bảy tuần , sẽ sắp xếp. Em nhớ trang điểm cho Tịch Tịch một chút.”

Tại trang điểm, vì Lâm Tịch Tịch là nhà quê, quần áo của cô đều mang từ quê lên. Mặc dù cô trẻ , mặc bao tải cũng , nhưng trong những dịp trang trọng như xem mắt, đoàn trưởng Triệu vẫn mặc hơn một chút.

đây cũng là cháu gái ruột của .

Anh : “Hay là mua cho nó một chiếc váy liền?”

Chị Dương giơ tay đánh cánh tay một cái, trách móc: “Tiền để đốt , nhiều phiếu vải thế, quần áo của Quân Quân, bé Năm còn .” Đoàn trưởng Triệu cũng khó xử, mua nổi, mà là phiếu vải quá khan hiếm. Nhà đông con, tốn vải. Anh thường tìm cách kiếm phiếu vải khắp nơi.

Chị Dương : “Anh đừng khó xử. Em thấy Tịch Tịch và nhà họ Nghiêm cũng xấp xỉ . Tiểu Kiều nhiều quần áo lắm, em đến mượn một bộ.”

Loading...