Đi dạo một lúc thì Lâm Tịch Tịch chia tay Tiểu Trương, đó về nhà. Trong nhà ai, vẫn đang dạo chợ, thống nhất là ăn trưa ở đó. Cô cũng nấu cơm nên cả buổi chiều.
Lúc chị Dương và đoàn trưởng Triệu ôm bé Năm về, thấy cô , họ còn tưởng cô bệnh.
Uể oải lắm, chuyện gì thế .
Tối đó Lâm Tịch Tịch nấu cơm, chỉ ở trong phòng, chị Dương mang cơm phòng cho cô : “Cháu ? Có ăn nổi ? Hay là lên bệnh viện thị trấn kiểm tra. Không nữa thì lên bệnh viện huyện.”
Chị chồng cũng xem như là nửa chồng giao con gái cho bọn họ. Thân là em dâu, chị dám để cháu gái ngoại ở nhà xảy chuyện.
Lâm Tịch Tịch nhận lấy, nhưng ăn.
Chị Dương thấy điều nên xuống cạnh cô : “Có chuyện gì thì cháu cứ , đừng giữ trong lòng, chúng cũng ngoài, mợ cũng chỉ mong cháu sống . Nói mợ xem, hôm nay với Tiểu Trương thuận lợi ?”
Lâm Tịch Tịch cậy là trọng sinh nên lúc nào cũng khinh thường của thời đại , nhưng dám khinh thường mợ của cô . Vì suốt nửa đời của cô ở kiếp , là duy nhất ở nhà đẻ mà Lâm Tịch Tịch thể dựa . Thể diện mà cô ở nhà chồng là nhờ .
Mợ là hiền lành. Tất nhiên về mặt tình cảm, thể sánh bằng ruột, nhưng mợ là giúp đỡ cô nhiều hơn.
Lâm Tịch Tịch vẫn kính nể mợ của . Cô cắn môi, thổ lộ tâm sự với mợ .
“Cháu một , tiền đồ . Cháu vốn cơ hội xem mắt với , nhưng cháu nên bỏ lỡ. Trong lòng cháu khó chịu.”
Chị Dương còn tưởng chuyện gì, hóa là vì chuyện .
“À.” Chị thở phào nhẹ nhõm: “Không đàn ông đời đều c.h.ế.t sạch. Cháu bỏ lỡ một thì khác, còn nhiều mà. Thứ khác quân khu chúng nhiều, chỉ quân nhân trẻ tuổi là nhiều!”
Lâm Tịch Tịch vẫn khó chịu: “Mợ hiểu , tiền đồ của cực kỳ .”
Nếu Lâm Tịch Tịch thích một đàn ông trẻ tuổi nào đó, khi chị Dương còn khó xử. Đằng cô chỉ liên tục lặp mấy từ như “tiền đồ ” ,”tiền đồ cực kỳ ”.
Cũng nghĩa là Lâm Tịch Tịch thật sự thích đàn ông .
Cô chỉ thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội, trong lòng thể vượt qua chướng ngại .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-co-nam-thang-tinh-lang-chi-la-nguoi-khac-ganh-truoc-thay-ban/chuong-84.html.]
“Vậy thì . Cháu còn thể tìm ?” Chị Dương giễu: “Cháu cứ luôn miệng tiền đồ của . Cháu nghĩ xem, nếu tiền đồ như thế, cháu ở bên , sẽ chú ý đến cháu ?”
Lâm Tịch Tịch ngẩn ngơ.
“Cháu đấy? Cháu từng tiếp xúc với , cảm thấy chỉ cần gặp mặt thì nhất định sẽ là của cháu?”
“Ngay cả cháu cũng thanh niên tương lai . Lúc thiếu gì gả con gái cho , nào đến lượt cháu?”
“Là đàn ông tham vọng, cháu xem chú Nghiêm của cháu cũng là như thế. Cậu thèm để ý đến gái nhà quê, nhất quyết cưới thành phố. Thế đó, cháu gặp cũng vô dụng thôi.”
Chị Dương thuận miệng đưa ví dụ, nhắc đến Nghiêm Lỗi.
chị nào chó ngáp ruồi, cái “tiền đồ cực kỳ ” mà Lâm Tịch Tịch tiếc nuối vì bỏ lỡ chính là Nghiêm Lỗi.
Lâm Tịch Tịch ngây .
Trước khi chết, cô mợ kể đàn ông năm đó cô chịu xem mắt trở thành đại phú đại quý. Lâm Tịch Tịch hối hận đến xanh ruột.
Cái mà cô tiếc nuối chính là bỏ lỡ.
cô bỏ lỡ cái gì? Từ đến giờ, cô cảm thấy thứ bỏ lỡ chính là cuộc sống giàu sang của phu nhân quan chức.
Cho đến lúc nãy, lời của chị Dương khiến cô tỉnh táo . Thực , cô chỉ bỏ lỡ cơ hội xem mắt… cho dù cô thật sự đến buổi xem mắt , với con mắt của Nghiêm Lỗi, chắc gì thích cô .
Thật trùng hợp, cả Lâm Tịch Tịch lẫn Nghiêm Lỗi đều nhất quán trong việc , bọn họ đều một mực theo đuổi “ thành phố”.
“Này? Này?” Chị Dương lắc lắc bả vai Lâm Tịch Tịch, sợ: “Tịch Tịch! Tịch Tịch!”
Hai mắt Lâm Tịch Tịch mở to.
Hóa cuộc sống phú quý chắc là của cô . Cũng đúng, cô trọng sinh, mà vợ của Nghiêm Lỗi vẫn đang sống khỏe mạnh. Không ông trời đang cho cô rằng, phú quý của Nghiêm Lỗi ở kiếp chẳng của cô .
Mục tiêu của Lâm Tịch Tịch từ lúc trọng sinh đến giờ bỗng nhiên sụp đổ. Chấp niệm trong lòng bỗng tiêu tan, cô đột nhiên hoảng hốt.
Cô ăn cơm, chỉ với chị Dương là ngủ một giấc.