Thời đại bán hàng cũng chút kỹ thuật. Anh lấy một bó dây nhựa, quấn tay vài vòng, đó đặt bình bánh quy lên. Tay nhanh, vòng trái vòng một hồi thắt nút, cắt dây.
Những sợi dây nhựa biến thành một chiếc túi lưới bọc bình bánh quy , như ảo thuật .
Anh còn thắt nút cho dư hai lỗ hổng để dùng tay xách mang theo, đúng là thần kỳ.
Nghiêm Tương: “Ồ!”
Anh Từ cầm bó vải tái chế hỏi: “Cô xé vụn ?”
Sau khi xác nhận, lấy kéo cắt mấy cái lên tấm vải, đó dùng tay xé xoạt xoạt mấy đường. Anh xé thành những mảnh vải thật dài, sợ đủ chắc chắn, còn xếp chồng lên để gia cố.
Anh bảo Kiều Vi khom lưng, Tiểu Lưu hỗ trợ đỡ đằng , đặt đống vải tái chế lên lưng Kiều Vi.
Sau đó dùng một sợi vải dài, quấn chéo Kiều Vi thắt nút. Kiều Vi dậy, trông giống những bà trong trấn địu con lưng. mà cách đúng là . Một tay Kiều Vi mang giỏ, một tay cầm bình bánh quy cao cấp, lưng là bó vải tái chế, gọn.
Sau khi cô vui vẻ dẫn Nghiêm Tương khỏi đó, Tiểu Lưu lẩm bẩm: “Người đang gì nhỉ?”
Nếu cô nghèo, cô mua bánh quy cao cấp. nếu bảo cô giàu, thì cô mua vải tái chế.
Chẳng hiểu nữa.
Tiểu Lưu ngủ tiếp, Từ bảo: “Em đằng một lúc .”
Còn nghỉ ngơi. Chậc.
Kiều Vi cõng đống vải tái chế về nhà như cõng một đứa trẻ.
Về đến nhà hai con uống một chén chè đậu xanh lạnh . Nghiêm Tương chùi miệng, đó cầm chiếc xẻng nhỏ tiếp tục đào hố cát.
Kiều Vi cầm kéo cắt một loạt vết nhỏ dọc theo mép tấm vải tái chế, đó bắt đầu xé.
Vải tái chế sợi ngắn, dễ rách hơn vải bình thường nhiều, dễ xé. Kiều Vi xé đến quên cả trời đất.
Sau khi xé xong, cô dùng kéo cắt bớt những đoạn vải dài quá, nhồi chúng gối.
Chẳng mấy chốc nhét hết ba chiếc gối dựa lớn.
Giường trúc để dựa tường mái hiên. Kiều Vi kéo giường trúc ngoài mấy centimet để ba chiếc gối dựa tường.
Cô lên, ngả .
Tuy rằng hài lòng, nhưng ở nơi điều kiện hạn , tạm coi nó thế sofa cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-co-nam-thang-tinh-lang-chi-la-nguoi-khac-ganh-truoc-thay-ban/chuong-91.html.]
Khi trời trở lạnh thì dời trong nhà, trải một cái nệm nhỏ lên giường trúc cho ấm áp.
“Tương Tương, qua đây!” Kiều Vi gọi Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương bỏ xẻng và thùng xuống, chạy rửa tay sạch sẽ bò lên giường trúc mái hiên, bé tựa về phía : “Oa!”
“Có thoải mái ?” “Thoải mái ạ.”
“Sau chúng sẽ ở đây sách kể chuyện nhé.” “Vâng!”
Kiều Vi dậy giữa sân, chống nạnh .
Vách tường thô sơ, ghế cạnh cửa sổ một cái mũ rơm, mũ rơm là một đôi giày cỏ.
Nghiêm Lỗi mãi hiểu “đồ trang trí” mang tên mũ rơm và giày cỏ , nhưng cũng cản trở Kiều Vi tạo nên bầu khí đồng quê.
Bây giờ giường trúc ba cái gối dựa, hai cái màu cơ bản, một cái màu lam.
Kiều Vi lấy cái màu lam đặt ngoài cùng bên trái, còn hai cái màu cơ bản đặt bên , tạo nên vẻ bất đối xứng tự nhiên.
Cô nhắm một mắt, đưa ngón cái và ngón trỏ động tác chụp ảnh. Trong khung ảnh của cô tường đá, cửa sổ ô vuông kiểu cũ, mũ rơm, giày cỏ và ghế trúc.
Thêm ba chiếc gối dựa vải thô mộc mạc giường trúc, hình ảnh nông thôn nâng cấp thành điền viên.
Đó chính là thứ Kiều Vi .
Thứ hai về nhà, Nghiêm Lỗi thấy mấy cái gối dựa giường trúc mái hiên.
“Ồ! Làm nhanh thế.”
Anh cởi mũ treo tường, đặt m.ô.n.g xuống ngả , dừng một chút vặn vẹo cơ thể.
“A…”
“Bố ơi, bố thấy thoải mái ạ?” Nghiêm Tương cạnh hỏi. Nghiêm Lỗi cảm thán: “Thoải mái.”
Trừ những lúc giường tựa chăn, thì từng thấy thư giãn như .
Trong trí nhớ, dù là trong nhà trong doanh trại, gần như chẳng thứ gì mềm mại, là ghế gỗ, giường gạch cứng ngắc.
Không thứ gì mềm đến mức khiến tựa như . “Trong cái gì nhỉ?” Anh tò mò mở nút thắt định thò tay .
Kiều Vi khỏi nhà vệ sinh, thấy móc một nắm vải tái chế: “Anh gì thế, đừng móc , nhét .”