Đầu óc tối , mặt mũi thô kệch, tay chân vụng về, nửa quyển "Tam Tự Kinh" cũng   nổi.   xứng với tình cảm của ? 
 
Đậu Hủ ơi Đậu Hủ, đừng ảo tưởng nữa.  tự nhủ lòng  như .
 
Việc buôn bán của quán hoành thánh ngày càng phát đạt, cũng vì thế mà    ganh ghét. Trưa hôm , mấy kẻ bán hàng rong thuê đám sai dịch đến kiếm chuyện, vu khống chúng  trộn thịt chuột  nhân hoành thánh. 
 
Đám sai dịch là một lũ côn đồ chuyên thu tiền bảo kê.  đành cắn răng đưa cho chúng một lượng bạc, đám   liền  híp mắt cất tiền.
 
Hắn  lập tức giơ tay tát  một cái đau điếng. Sau đó,   giơ cao cục bạc, hét tướng lên: "Nhìn đây ! Mọi   xem! Cái quán hoành thánh Cát Tường  to gan lớn mật, dám giữa ban ngày ban mặt hối lộ quan sai! Lật đổ quán của nó cho ! Tìm xem bên trong giấu bao nhiêu là chuột chết!" 
 
Trưa trật   buôn bán đông nghịt, hàng ngàn dân chúng chen chúc  con phố đó.  chỉ  trơ mắt  đám bán hàng rong  mở bao tải, thả mấy chục con chuột đen sì chạy tán loạn khắp nơi! 
 
"Á!" 
 
Cả con phố náo loạn,   hoảng loạn kêu la. Lương Đình gào thét khản cả cổ cũng vô ích. Người  bảo, lắm miệng thì khó mà  cho rõ . Lại thêm bọn chúng đông ,  lật đổ cái quán,  sức nữ nhân chân yếu tay mềm    giữ cho nổi?
 
 "Đậu Hủ! Mau tránh !"  chỉ  thấy tiếng Lương Đình hét lớn, còn  kịp hiểu chuyện gì, thì cái vại nướng bên cạnh đổ ập xuống  .
 
Bên trong đựng cả một vại canh gà nóng hổi!   kịp tránh nữa . 
 
Trong tích tắc,  mắt   sầm . Vại canh nóng hầu như  đổ trúng  . Có   che chắn cho , lấy lưng che lưng , ôm chặt lấy đầu . 
 
"Lương Đình?"  run rẩy đưa tay  sờ soạng. Từng dòng nước canh nóng hổi chảy xuống từ  , Lương Đình cắn chặt răng, đau đến nghiến cả răng mà  kêu một tiếng. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/11.html.]
 
Đầu óc  như nổ tung,  điên cuồng cầm lấy con d.a.o phay  quầy, xông  c.h.é.m đám khốn nạn ! Đám sâu mọt   là lưu manh đầu đường xó chợ,  ai thật sự  võ? 
 
Bọn chúng sợ xanh mặt, kêu  thảm thiết, chạy loạn khắp nơi. Dân chúng vây xem  phố náo loạn tột độ. Trong lúc hỗn loạn, tiếng chiêng báo động vang lên từ lầu  đối diện. 
 
"Khang Vương điện hạ giá lâm, tất cả kẻ gây sự đều  áp giải!" 
 
Trên cửa sổ lầu    đường phố, một nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng đang cúi .
 
Hắn khẽ mỉm , liếc  Lương Đình. Lương Đình  bỏng  nặng, áo dính chặt  da thịt. 
 
Đại phu từ từ thấm ướt áo, cẩn thận rửa vết thương cho .   tiếng Lương Đình rên khe khẽ, tim quặn thắt từng cơn. 
 
"Đậu Hủ,  đây..."  vội quỳ xuống bên giường. Bàn tay  run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y , nhắm nghiền mắt, cố chịu đựng cơn đau như  tra tấn. Đại phu là ngự y trong phủ Khang Vương, tay nghề và y đức vượt xa những lang y ở Nhân Tâm Đường. 
 
Sau khi chữa trị cho Lương Đình, ông  ân cần : "Tiểu công tử hãy yên tâm dưỡng thương,  chuyện hôm nay, chủ tử nhà   chứng kiến từ  lầu, nhất định sẽ đòi  công đạo cho ." 
 
Ta cảm kích vô cùng, tiễn đại phu  cửa: "Khang Vương quả là   bụng, thấy chuyện bất bình liền  tay nghĩa hiệp. Một vị vương gia cao quý như   quan tâm đến chuyện nhỏ bé của chúng ." 
 
Lương Đình  trầm giọng: "Chuyện gì bất thường đều  ẩn tình." 
 
"Hả?" Đầu óc  vốn chậm tiêu, chẳng hiểu gì cả.