"Không  , Đậu Hủ, chúng   cần sợ. Trời sập xuống,    chống đỡ."
 
Lương Đình vốn đang  sấp, liền cố gắng  dậy, bôi thuốc bỏng lên tay . Nhìn kỹ,  mới phát hiện mấy nốt bỏng rát  tay .
 
Khang Vương dường như trở thành quý nhân của chúng . Sau vụ náo loạn hôm , Khang Vương  minh oan, giúp chúng  gây dựng tiếng tăm.
 
Khách hàng từ khắp Tây Thị đổ xô đến ăn hoành thánh. Rất nhanh  đó, quán hoành thánh Cát Tường  thể đáp ứng  lượng khách quá tải. 
 
Khách hàng xếp hàng dài dằng dặc từ sáng đến , vượt quá sức phục vụ của ba chúng .  cầm tiền trong tay, lòng bắt đầu nhen nhóm tham vọng:  lẽ chúng  nên thuê thêm  ? 
 
 lúc đang mơ màng,    mang gối đến. Quan phủ đưa tin,  hai cửa hàng ở ngã tư con hẻm sầm uất nhất Tây Thị trả mặt bằng,
 
Một cái là quán mì, giá thuê năm mươi lượng bạc một năm. Cái còn  là tửu lâu ba tầng nguy nga, bàn ghế  sẵn, giá thuê hai trăm lượng bạc một năm.  hỏi : "Đậu Hủ, cô    bà chủ ?"
 
Ta nào dám mơ tưởng, luống cuống : "Tiền  mà đủ ạ?" 
 
Lương Đình bảo: "Chuyện tiền bạc, cô đừng lo. Cô chỉ cần      thôi." 
 
"Tamuốn ạ." Không    cho bản  , mà là   vì thiếu gia. , một đứa trẻ ăn mày bới thức ăn thừa trong thùng rác,  từng dám mơ  ngày  ăn no mặc ấm. 
 
Ngày đầu mở quán hoành thánh,  chỉ mong kiếm đủ sống qua ngày, gạo trong thùng, dầu trong hũ, thế là như tiên cảnh . 
 
Hồi , ba giờ sáng ba  chúng    dậy dọn hàng, đêm đông lạnh thấu xương vẫn  đẩy xe  bán, chỉ để kiếm vài đồng lẻ. 
 
Sau  mở  quán nhỏ,   chẳng dám mơ cao sang, chỉ mong mỗi ngày kiếm  nửa lượng bạc là  mãn nguyện lắm . 
 
 thiếu gia vẫn  kẻ  ức hiếp. Họ dám chà đạp lên mặt chúng , hắt nước sôi   . ... 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/12.html.]
Thế gian    công lý? 
 
Chỉ khi  đủ cao, chúng  mới ít  kẻ khác chèn ép.
 
Lương Đình ôm chặt lấy ,  : "Đậu Hủ,  cũng . Ta  khôi phục  sự huy hoàng của tửu lâu họ Trình. Suốt năm năm qua, đêm nào  cũng mơ về điều đó.”
 
Phụ   trầm ngâm, vẻ mặt thấu hiểu, thở dài: "Muốn thì cứ  . nam nhân con trai, sợ  sợ  thì   nên chuyện lớn ."
 
Họ cứ như đánh đố với , chỉ   là  hiểu gì.  chỉ tò mò: một tửu lâu lộng lẫy như thế,    đóng cửa? 
 
Bàn ghế  là gỗ hồng mộc thượng hạng,   cho thuê với giá rẻ như ? 
 
Chủ nhà hẳn là đang  vội vã? 
 
Dốc cạn túi tiền, chúng  thuê  tửu lâu . Chúng  vẫn  bán chủ yếu là hoành thánh. Lương Đình  việc  ngơi tay, ngày đêm miệt mài pha chế mười tám loại nhân. 
 
Có mấy   thức giấc, vẫn thấy phòng  sáng đèn.  trằn trọc lo lắng, thương thiếu gia của , bèn  bếp nấu một bát chè ngọt. 
 
Lương Đình : "Cả tháng nay, đây là  đầu tiên cô  phòng  ban đêm đấy,  sợ  nữa ?"
 
Ta lẩm bẩm: “Ta  bao giờ sợ."
 
Chỉ là,   dám đối diện với tình cảm ngày càng sâu đậm trong mắt ,  dám chạm   ấm từ đôi tay . 
 
Lương Đình mệt mỏi  gục xuống bàn, gối đầu lên tay  : "Đậu Hủ, dạo    mơ về những ngày xưa. Mơ thấy cô cõng  chạy khắp phố, cõng  tìm thầy tìm thuốc. Cô gầy lắm, xương vai cứ cấn  n.g.ự.c , chạy thì xóc nảy dữ dội... nhưng lúc đó  hạnh phúc lắm." 
 
Nghe  kể,  suýt nữa thì .  nhớ về những ngày đó,  cũng  mà.  cũng nhớ về  thiếu niên năm xưa, lúc   khốn khổ, chật vật, gặp biến cố lớn nên tính tình cũng  đổi,   đầy thương tích cần  chăm sóc. 
 
Lương Đình khẽ nhắm mắt, thì thầm: "Đậu Hủ,  mệt quá. Đậu Hủ, ôm  một cái  ?”