Ta đau lòng vô cùng, bước  ôm lấy thiếu gia.
 
Dù  ngày càng cao lớn, vòng tay    còn ôm hết bờ vai rộng .  run rẩy dữ dội, nhưng vẫn bế  đặt lên bàn, ôm lấy gáy  và trao một nụ hôn sâu. 
 
Trong lễ cập kê của , Liễu nương tử từng trêu chọc rằng  lớn từng   mà vẫn chẳng hiểu chuyện nam nữ, chẳng khác nào con khỉ con. Đêm đó,  như bừng tỉnh, học  cách hôn môi và ôm ấp.    còn là con khỉ ngốc nghếch nữa.
 
Tửu lâu của chúng    chuẩn  tươm tất. Ngày khai trương, chúng  vinh dự đón đoàn sành ăn nổi tiếng kinh thành đến thẩm định. 
 
Sau khi nếm thử, họ  tặng cho chúng  tấm biển đề chữ - Nhất Phẩm Hoành Thánh Trai. Ta mừng rỡ khôn xiết, cùng tiểu nhị trèo thang treo cao tấm biển  lên.
 
Người  đầu đoàn sành ăn là Hà đại nhân, cựu bếp trưởng ngự thiện phòng. Ông  cúi đầu thi lễ sâu với Lương Đình, mỉm  : "Công tử cuối cùng cũng  hưởng trái ngọt ." 
 
Lương Đình  ông  với ánh mắt sâu xa, cũng cúi đầu đáp lễ. 
 
Mùa đông năm đó,  và Lương Đình kết thành phu thê. Sính lễ là Lương Đình chu , của hồi môn là phụ   chuẩn . 
 
Chúng  chọn những vật dụng thiết thực cho cuộc sống gia đình, cho  rương đỏ lớn, diễu hành một vòng quanh phố,   đưa về nhà. 
 
Tuyến đường kiệu hoa đưa dâu là do chính tay  vẽ. Chúng   qua Thiên Hương lâu năm nào,  qua Nhân Tâm đường, Lương Đình kéo  xuống kiệu, bái tạ vị đại phu ham tiền  chữa trị cho  ngày , khiến ông  cảm động rơi lệ. 
 
Chúng   qua cổng thành nơi từng bày quán,  qua Tây Thị, tiến  tửu lâu mới. Mọi  ở Tây Thị đều  chuyện tình của chúng , một đôi phu thê ăn mày,
 
Cơ nghiệp ngày nay   là nhờ hai bàn tay trắng gây dựng, ngày khánh thành,  đến chúc mừng  ngớt, tiệc rượu kéo dài suốt một ngày một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/13.html.]
 
Lương Đình dịu dàng vén khăn voan đỏ cho ,    mỉm . Dưới ánh trăng thanh, chúng    nữa bái lạy trời đất, se duyên phu thê.
 
Lòng  cảm tạ trời cao đất dày,  mang  đến bên đời . Đêm tân hôn ,  thì thầm bao lời mật ngọt. Ta ngỡ như đang   con thuyền nhỏ, lênh đênh giữa biển tình, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương của ,  thấy bóng hình  e ấp, dịu dàng.
 
Mềm mại, thơm ngát, nõn nà, mịn màng...
 
Rồi  như đang   chiếc xích đu, chao đảo, bay bổng về phương trời xa xăm. Lúc  ngỡ  chìm đắm trong áng mây chiều rực rỡ,  tiếng  khẽ bật : "Sao  đặt tên nàng là Đậu Hủ... ha, quả nhiên là mềm mại như đậu hủ thật!"
 
Cuối thu se lạnh, kinh thành bỗng dưng xuất hiện vô  dân lưu vong.
 
Dường như chỉ  một đêm,  lượng  kéo đến  tăng lên đáng kể, khi  mở cửa, giật  thấy mấy  ăn xin co ro  mái hiên, cố gắng tìm chút  ấm.
 
Họ đều là  phương bắc,    lặn lội hàng trăm dặm đường, quần áo rách rưới, trơ cả xương sườn, gò má hóp , trông như thể một cơn gió nhẹ cũng  thể quật ngã.
 
Chúng  cố gắng giúp đỡ những  dân lưu vong khốn khổ, nhưng chẳng bao lâu , cổng thành kinh đô  đóng chặt,  cho thêm  nào  nữa.
 
Ta  Lương Đình kể rằng giặc ngoại xâm  đánh chiếm bốn thành trì biên giới,  bộ tuyến phòng thủ phía bắc đang  đẩy lùi về phía nam.
 
Hoàng thượng ban lệnh, phong tỏa mười tám cửa ải từ thảo nguyên về kinh thành,  cho dân biên giới chạy nạn, thậm chí còn bắt họ tòng quân để chống  vó ngựa sắt của quân địch.
 
 mùa đông khắc nghiệt năm đó, hoàng thượng vẫn say đắm bên hai vị sủng phi, dời  Hưng Khánh cung, bỏ mặc giang sơn.
 
Nơi kinh thành tráng lệ  một tòa lầu danh tiếng bậc nhất,  là Tương Huy Lâu.