Lòng  sôi lên căm hận, chỉ  đ.ấ.m cho lão  một trận.  cõng thiếu gia về nhà, đặt   lên chiếc giường đất, mặt mũi  trắng bệch, chẳng khác nào  chết.
 
May ,  vẫn còn sốt, vẫn còn thở.
 đem chiếc khăn tay duy nhất của  giặt  giặt , đến khi nó bạc cả màu, mới dám lau mặt lau  cho .
 
Thiếu gia vốn quen sống trong nhung lụa, nước giếng lạnh buốt   run rẩy  ngừng.  sợ   cảm, vội vàng lấy cái chậu sứt mẻ  đun nước,  ấm khăn  lau  cho .
 
Rồi  lấy chút gạo xin  trong ngày, nấu cho  một bát cháo loãng.
 
"Thiếu gia, uống chút cháo  ạ."
 
Hắn ngơ ngác   một hồi,  buồn bã cất lời: "Ngươi, một kẻ ăn xin như ngươi,    là ai . Ngươi cứu , cũng chẳng mong  gì. Nhà  tan hoang,   một xu dính túi, trở thành con của kẻ  đồ,  thể  sách,  thể thi cử,  thể  quan. Kẻ  hại cả nhà , chính là Hoàng thượng, là chân mệnh thiên tử. Ta    nghiễm nhiên nhận sự kính ngưỡng của vạn dân, dù   dùng cả đời , cũng  thể nào báo  mối thù . Ta sống  đời , còn  ý nghĩa gì nữa... chi bằng c.h.ế.t quách cho xong."
 
Hắn đang  dở, đột nhiên nghẹn lời, ánh mắt kinh hoàng    lưng .
  đầu , hóa  là phụ  .
 
Phụ    mất cả hai chân, là một  tàn tật, dùng hai tay để di chuyển. Nửa    còn, vóc dáng thậm chí còn thấp hơn cả .
 
 đừng thấy phụ   tàn tật mà coi thường, ông  là một nam nhân cứng cỏi. Ông  vui vẻ hành lễ với thiếu gia,   sang  với : "Thêm , thêm miệng ăn, Đậu Hũ, phụ    ngoài xin cơm đây."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/3.html.]
Thiếu gia như  ai đó tát mạnh  mặt, ngẩn ngơ ăn hết bát cháo,  hỏi : "Phụ  của ngươi... tại   thành  như ?"
 
"Phụ   , hồi nhỏ  bọn buôn  bắt cóc. Bọn buôn , lũ khốn nạn , bắt  trẻ con liền khoét mắt, cưa chân,  bắt  đường kiếm tiền."     .
 
“Thiếu gia đừng  coi thường phụ  . Ông  giỏi lắm đấy nhé - ông  bán mạng cho bọn buôn   tận hai năm trời, nắm rõ hết  chuyện , châm một mồi lửa đốt sạch cái ổ của bọn chúng. Đốt c.h.ế.t  , ông  sợ quan phủ truy lùng,     đồn kinh thành phồn hoa, thế là một mạch chạy thẳng về kinh. Hai mươi năm , phụ   cứ thế, chỉ bằng đôi tay , từ Tương Dương lết  đến tận kinh thành. Ghê gớm ?"
 
Chuyện , phụ     cũng kể, cả cái khu phố , ai mà chẳng .
Ai  xong, cũng  giơ ngón tay cái lên, tấm tắc khen: "Giỏi, giỏi nhất  đời!"
 
Thiếu gia thì   lời khen nào.
 nhắm nghiền hai mắt, nước mắt cứ thế lăn dài.  sợ  sốt cao đến lú lẫn, vội vàng đỡ   vững .
 
Ai ngờ,   lẩm bẩm hát một khúc ca:
"Người hiền lành chịu cảnh nghèo hèn, mệnh bạc. Kẻ ác độc hưởng giàu sang, sống lâu. Trời đất ơi,   sợ kẻ mạnh, h.i.ế.p kẻ yếu thế ? Thì , cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền! Ăn mày , ngươi   hình bộ dùng cực hình tra tấn, ép phụ    khai những gì ? Hỏi phụ  , tại  cái bánh nếp  vo tròn như thế? Ha ha ha, tại  cái bánh nếp  tròn vo?"
 
Hắn    , đau đớn đến mức cào xé cả tóc, đ.ấ.m thùm thụp  n.g.ự.c . Ta  mà lòng quặn thắt, đè   xuống giường đất, kéo chiếc chăn bông rách nát đắp kín mít cho .
 
Thiếu gia im lặng suốt ba ngày trời, mắt dán chặt  bức tường đất vàng khè, từ lúc đầu  rống đến khản cả giọng, đến cuối cùng chỉ còn nước mắt âm thầm tuôn rơi.
 
Ba ngày,  chỉ uống  đúng hai bát nước cơm loãng.
 
Phụ   tặc lưỡi, lắc đầu: "Thằng bé  nó quyết tâm tìm đến cái c.h.ế.t , e rằng  cứu  nữa."
 
Người  thường , cái c.h.ế.t tìm đến con   dễ dàng lắm. Chỉ cần một đoạn dây thừng, một chiếc kéo sắt,  là cắn lưỡi cũng xong đời.