Lương Đình nhắm mắt , nắm hờ tay : "Sẽ  thôi, ngươi tính tình lương thiện, là một đứa trẻ , sẽ  mãi khó khăn như  ."
 
Nói cũng lạ,  rõ ràng còn nhỏ hơn  một tuổi, mà mở miệng  chuyện  là giọng điệu của   sách.
 
Sáng sớm, cháo  mới mở, mấy chục kẻ ăn mày chen  xô đẩy  trong, dọa cho cả nhà quan lớn phát cháo giật ,  rằng  năm nay dân chạy nạn càng ngày càng đông .
 
Bát cháo nóng quá, Lương Đình cầm cũng  vững, học theo mấy  khác húp vội  miệng, cố nuốt xuống dù  bỏng.
 
Mùa đông năm đó lạnh lẽo quá, bàn tay cụt của Lương Đình đau đến gần như mất nửa cái mạng,  một trận tuyết đầu mùa,  liền sốt cao.
 
Ta dốc hết nửa lượng bạc cuối cùng còn sót   đáy giường, cõng   tìm đại phu ở Nhân Tâm Đường, đại phu  chỉ bảo  chuẩn  quan tài,  vết thương  biến thành mủ độc,  chữa  dùng hai vị thuốc quý, cần đến hai mươi lượng bạc.
 
Ta  bệt xuống tuyết, chỉ thấy trời cao  lối, đất dày  đường. Lương Đình   lưng ,  mà vẫn  thể  .
 
"Đậu Hũ, ngươi cứu  đúng là lỗ vốn ... đợi  chết, ngươi chôn  cùng với  nhà  ở  ngọn đồi  nhé. Ta xuống  đó, sẽ tâu công đức cho ngươi và phụ  ngươi, mong các ngươi sớm ngày phát tài."
 
Ta tức giận đến   run rẩy, vung tay tát mạnh  mặt ,  đầu tiên hung dữ mắng : "Chết cái gì mà chết! Ngươi chỉ  nghĩ đến chuyện c.h.ế.t chết chết! Không  nghĩ đến chuyện sống! Ngươi xem  con phố  ai mà  khổ hơn ngươi? Người khổ mệnh  đời nhiều như ,  ai ngày ngày tìm sống tìm chết? Ăn xin, bán nghệ, hốt phân, ai mà  nghiến răng nghiến lợi nuốt nước mắt sống tiếp?"
 
“Người  thường , một bữa cơm ơn, suối vàng báo đáp. Ta ăn cơm nhà ngươi  chỉ ngàn bữa,   lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi nếu  chê, thì gọi  một tiếng tỷ tỷ. Dù khổ dù khó, tỷ tỷ cũng  chữa khỏi tay cho ngươi."
 
Cổ  dính đầy nước mắt nóng hổi của , nhưng Lương Đình vẫn  gọi .
 
Ta  đầu . Hắn  sốt đến mất hết ý thức .
 
Một cô nương mười bốn tuổi đầu,  gì để nhanh chóng kiếm  một  tiền lớn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/5.html.]
 
Ta .
 
Sáng sớm tinh mơ,  giấu phụ   khỏi nhà, nhặt hai vốc tuyết xoa lên má cho trắng bệch,  cắn mạnh môi cho ửng hồng, cứ thế hùng dũng oai vệ bước  tửu hạng.
 
Tửu hạng, là một con hẻm chuyên bán rượu ở chợ Tây.
 
Tháng chạp giá rét là thời điểm  để bán rượu trắng. Triều đình vì thu lợi từ rượu, khuyến khích các quán rượu thuê các cô nương xinh   kỹ nữ rượu, tuy gọi là kỹ nữ, nhưng  cần bán , chỉ cần   cửa tươi  đón khách.
 
Hơn chục quán rượu trong con hẻm,  mà  ai nhận , thấy  liền  ha ha, xua tay : "Tiểu khất cái từ  đến thì về đó ? Lông còn  mọc hết  đến đây chiêu khách?"
 
“Ta  mấy  đừng coi thường  khác,   bản lĩnh lắm đó!”
 
Các chủ quán đều    chỉ là mạnh miệng yếu lòng.
 
Chỉ  bà chủ của Túy Hoa Trai đang rảnh rỗi trang điểm, chịu  chuyện với  vài câu. Bà chủ   ,  tủm tỉm đánh giá  một lượt, cho  một cơ hội.
 
Bà : "Trên đường phố   nhiều ma men như , nếu ngươi  thể dụ  một   cửa,  sẽ nhận ngươi."
 
Ta vội gật đầu  .  những gã say rượu  khỏi nhà  sáng sớm đều  say khướt từ đêm qua, bước  còn  vững, vội vã  ,   còn  dụ  quán rượu nữa?
 
Ta dù  cố nặn  nụ ,  hết lời ngon ngọt, thậm chí kéo trễ cổ áo, cũng  thể giữ chân  một ai.
 
Ta sốt ruột đến sắp . Bỗng nhiên nảy  một ý . Ta kéo một ca ca  vẻ mặt hiền lành , : "Ca ca ơi,  theo   cửa ,  cửa  một vòng, bà chủ bọn  sẽ cho  ba mươi văn tiền, chịu ?"
 
Ca ca  mơ mơ màng màng,  mà thực sự   kéo tay áo lôi  trong cửa. Bà chủ  ha ha,  đến mức đ.ấ.m cả  bàn.