"Thúc! Thúc đừng đánh Đậu Hũ!"
 
Lương Đình hét lên, trấn tĩnh  : "Thúc  ngoài nghỉ ngơi  , cháu  chuyện với Đậu Hũ."
 
   hề  chuyện tử tế với . Phụ     khỏi, Lương Đình liền cầm ống đũa, đập mạnh  tay trái của .
 
May mà tiểu nhị bưng rượu nhanh trí, kêu ái một tiếng, đánh lệch ống đũa, chỉ đập  lòng bàn tay .
 
Ta sợ hãi đến ngây ,  lóc ôm lấy cánh tay . Lương Đình đau đến run rẩy, nhưng vẫn run giọng  với : "Đậu Hũ, đừng động đậy nữa,   đau.  nếu ngươi ở đây,  thà tự phế bỏ cái tay  còn hơn."
 
"Phì phì phì!"
 
Bà chủ thấy xui xẻo, lườm  một cái: "Lúc bán    lắm, nhận tiền  là  của , tiền vốn còn  thu hồi xong  đòi ,  gì  chuyện  như ?"
 
Lương Đình  dậy, chắp tay hành lễ với bà : "Liễu thẩm tử, chắc hẳn bà còn nhớ ,  là thiếu đông gia của Thiên Hương Lâu,  đây bà từng cung cấp rượu cho nhà ."
 
Liễu nương tử ngạc nhiên,  kỹ   mặt, nửa ngày   nên hành lễ thế nào, lúng túng : "Hóa  là Trình gia thiếu gia."
 
Lương Đình : "Bà  lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa,  gặp khó khăn nhưng   là mãi mãi. Tiền bán  của Đậu Hũ tổng cộng hai mươi lượng,   dùng mất năm lượng, mười lăm lượng  trả  cho bà, tiền nợ bà cứ đợi  ba tháng,  sẽ trả  cả gốc lẫn lãi. Ta còn  thể dạy bà cách  cho việc buôn bán của quán rượu càng thêm phát đạt."
 
Hắn rõ ràng mặc quần áo rách rưới, nhưng lời   nặng tựa ngàn cân.
...
Đêm tuyết đó,  cởi bộ váy xinh , mặc  áo bông rách. Nước mắt  ngừng rơi, nhưng khóe miệng  từng hạ xuống.
 
Lương Đình chống tay , phụ   đỡ vai , từng bước từng bước   con đường về nhà.
 
Hắn  với : "Đậu Hũ, cách kiếm sống  đời  nhiều lắm,  nô lệ  kỹ nữ là hạ sách, bước  cánh cửa đó thì    nữa, mà  bước  cũng  còn là ngươi nữa. Chúng   kiếm tiền sạch sẽ. Mấy ngày nay  vẫn luôn suy nghĩ,  nghèo thích bỏ tiền  mua món ăn nào nhất? Bánh bao bánh nướng no bụng, hoành thánh mì nước ấm lòng, nhưng hấp bánh bao ai mà chẳng , nướng bánh nướng   lò,  mì   sức lực, ba thứ  đều  hợp với chúng . Chúng   thể mở một quán hoành thánh, hoành thánh gói sẵn, luộc ba dạo là xong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/7.html.]
 
Ta và phụ   mà ngây , mắt lớn trừng mắt nhỏ. Mở một sạp nhỏ bán hoành thánh? Lương Đình  dám nghĩ ?
 
Người như thế nào mới  thể mở sạp hàng? Đó  là  nhà  tiền dư dả,  tay nghề giỏi,  đàng hoàng mới ,  gì  ăn mày nào dám buôn bán?
 
Huống hồ nhà  nghèo rớt mồng , chúng    mượn tiền bày sạp?
 
Ta và phụ  như pháo nổ, kẻ một câu  một lời quấn lấy Lương Đình hỏi.
 
Hắn mạch lạc rõ ràng, trả lời chúng  cả buổi chiều, mắt  và cha  càng ngày càng sáng, xắn tay áo  tìm đồ nghề.
 
Mở một sạp hoành thánh, cần bao nhiêu tiền?
 
Ba mươi văn. Ta mua một xấp giấy đỏ, một thỏi mực, tìm một cái đĩa vỡ để mài mực.
 
Những thứ , tổng cộng hết ba mươi văn.
 
Chúng  thừa lúc đêm  lẻn  Thiên Hương Lâu, trộm một cái nồi sắt lớn, trộm dầu muối tương dấm, trộm bát đũa thìa đĩa, trộm tạp dề và khăn trùm đầu.
 
Phụ   mượn một chiếc xe đẩy tay từ nhà hàng xóm, dỡ một tấm ván cửa từ căn nhà hoang ở cuối hẻm, cưa cắt mài giũa,  thành bàn cán bột và bàn thái rau.
 
Thế là một quán hoành thánh  cần dựng sạp,  thể  bất cứ lúc nào, dừng ở bất cứ    thành.
 
Chỉ là cái tên quán, cả ba chúng  đều  ý tưởng riêng.
 
Phụ    đặt tên là "Cát Tường Quán" , cho  điềm lành. Ta thì  đặt tên là "Phát Tài Quán", mong nhà  sớm ngày phát tài. Lương Đình mỉm ,  cần dùng bút lông,  dùng ngón trỏ  ba chữ lớn - "Sầu Nhân Quán".