"Sầu Nhân Quán, Sầu Nhân Quán, năm văn tiền một bát lớn, chỉ bán cho  khổ sầu."
 
Lương Đình  hề do dự, chọn điểm bán hàng đầu tiên là  cổng thành phía Tây.
 
Canh ba chúng    khỏi nhà, đẩy xe  một canh giờ, đến nơi thì  kịp lúc mở cổng thành. Ngoài cổng thành  vô  thương khách đang vội vã lên đường, còn  vô  nông phu gánh gồng  thành.
 
Phụ   nhóm lửa bắc nồi,  cán bột nặn hoành thánh, Lương Đình đỏ mặt tập rao hàng. Đến khi nồi hoành thánh đầu tiên  lò, quan sai  kịp cho phép đoàn  đầu tiên  thành.
 
Lúc đó, hoành thánh  phố bán tám văn một bát, bánh nướng ba văn một cái, hoành thánh của chúng  chỉ bán năm văn.
 
Thực  trong hoành thánh cũng chẳng  mấy hạt thịt băm, thịt heo quá đắt, giá thịt heo mùa đông tăng vọt, thịt ba chỉ thượng hạng  lên đến tám mươi văn một cân.
 
 xương heo vụn và lòng heo  rẻ, thịt gà cũng rẻ, thêm chút rau cần trắng thái nhỏ  nhân, nặn thật kỹ. Thêm hai thìa nước dùng ninh từ mỡ lợn và xương gà, thơm nức mũi. 
 
Phụ  và  xót xa vô cùng, ai  dùng xương rồng, mỡ lợn và xương gà để ninh nước dùng bao giờ? Trên đầu xương còn nhiều thịt lắm, tự dưng tốn thêm bao nhiêu chi phí. 
 
Lương Đình  : "Thang thực thang thực, ba phần ở đồ ăn, bảy phần ở nước dùng. Mỡ lợn nhuận táo, nước gà tăng hương, xương rồng rẻ, thêm một miếng  bát, khách ăn sẽ vui." 
 
Phụ  và  giận mà  dám , trơ mắt  nồi nước dùng ninh thành màu trắng sữa, thơm đến mức cả hai  nuốt nước miếng ừng ực. Lương Đình  từng rao hàng bao giờ,  vốn  sĩ diện, mở miệng  cũng  là lời nhã nhặn. 
 
Những   thành giờ  đa phần ít học, ai mà hiểu  lời nhã nhặn? Ta  nặn hoành thánh  dạy  rao: "Hoành thánh thang, hoành thánh thang năm văn một bát, hoành thánh to  thơm, ăn một bát là no!" 
 
Mấy  gánh hàng bên đường liếc . Việc buôn bán của chúng  cứ thế bắt đầu. Lương Đình là một  tàn tật cụt tay, phụ   là một kẻ  chân, chỉ   là lành lặn, miệng lưỡi lanh lợi. 
 
Khách hàng thường thở dài: "Cô bé thật  dễ dàng, hai   là ai của cô ?"
 
Ta liền  sang bên trái gọi: "Phụ ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/8.html.]
 
Quay sang Lương Đình gọi: "Đây là   con." 
 
Lương Đình chỉ   một cái, im lặng múc hoành thánh, thìa sắt khẽ đẩy trong nồi, từng vòng từng vòng nước gợn sóng.
 
Tháng đó, hai phụ tử  kiếm  tận ba lượng bạc. Cả hai vui mừng khôn xiết. Vì   tính toán, chúng  cứ  đếm từng đồng xu một, mãi đến nửa đêm mới xong. 
 
Cầm  bạc lớn trong tay, chúng  trằn trọc  ngủ , cứ nhảy nhót khắp căn nhà dột nát, tìm chỗ cất giấu. Lương Đình, gối đầu  chiếc gối rách, mỉm   chúng . 
 
"Thưa thúc, Đậu Hủ, kiếm  tiền  thì đừng cất vội,  nghĩ cách   để kiếm thêm, để cuộc sống khấm khá hơn." 
 
Phụ tử  gật đầu lia lịa, coi  như chỗ dựa tinh thần.
 
Ta  tắm. Lương Đình dẫn phụ  đến nhà tắm nam,  một  ở nhà tắm nữ. Các bà cô kỳ cọ cũng    hai lượt mới sạch hết lớp bùn đen   . 
 
Tắm táp thật sảng khoái, tắm xong  nhẹ hẳn hai cân, lưng hết ngứa ngáy, tóc tai cũng mượt mà,  cứ như bay lên vì sung sướng. 
 
Lương Đình dùng tiền mua cho phụ   đôi bọc ống chân và đôi bọc vai, phụ   vui mừng khôn tả. Hắn còn mua cho  một hũ cao trị nứt nẻ, cao mềm mịn, trắng tinh, thơm ngát, đựng đầy trong hũ. 
 
Bàn tay  đầy vết nứt và mẩn đỏ,  xí vô cùng,    Lương Đình  thấy.  chỉ dám dùng ngón tay trỏ chấm nhẹ một ít cao, xoa qua loa lên mu bàn tay. 
 
"Đồ quý giá thế ,   dám dùng? Thiếu gia dùng mới ." 
 
Vẻ mặt Lương Đình bỗng trở nên buồn rầu. Hắn nắm lấy tay , lấy gần hết một phần ba hũ cao, dùng  ấm bàn tay xoa  xoa  hai bàn tay  thật kỹ lưỡng.
 
“Đây   đồ quý giá gì . Cho dù , em cũng xứng đáng  dùng."