Ta  từng , chữ nghĩa   thể tạo nên những lời   đẽ đến thế. Hắn : "Đậu Hủ, cô xứng đáng với những thứ   nhất  đời." 
 
Ta cũng  từng ,     hạnh phúc đến . Trước đây,  chỉ  một  phụ . Bây giờ,  thêm Lương Đình,  chỉ  dốc hết lòng  với  nâng niu  như báu vật  tay. 
 
Ta lén gặp phụ  , bàn bạc  quyết định đem hết  tiền còn  đưa cho y quán. Tay của Lương Đình nhất định  chữa khỏi,   như   thể nào tàn phế .
 
Gánh hoành thánh của chúng  đặt  chân thành, bán ròng rã hai năm trời. Cuối cùng cũng thành quán nhỏ  tiếng tăm ở cửa thành. Mấy vị sai dịch đổi ca cũng thích ghé qua  một bát, tấm tắc khen ngon. 
 
"Thơm quá, thơm thật! Cô nương đảm đang như thế,   mối nào ? Muốn tìm ý trung nhân thế nào?" 
 
" thế đấy, đang đau đầu đây,  thì..." 
 
Ta còn  kịp  xong, Lương Đình  xen ngang: "A tỷ nhà , đương nhiên  là đấng nam nhi tuyệt vời nhất  đời mới xứng đôi  lứa - sai gia, hoành thánh chua cay của ngài xong  đây." 
 
"Không tìm thì thôi, còn tuyệt vời nhất  đời... " 
 
Tên sai dịch  chặn họng, chỉ  cắm cúi ăn hoành thánh. Bát hoành thánh  hôm nay  mà chua cay đến lạ, khiến ông  đỏ bừng cả trán.  huých tay Lương Đình một cái, trừng mắt  . Hắn chỉ  khúc khích, lấy tay che miệng.
 
Sau khi dành dụm  ba mươi lượng bạc, chúng  đủ tự tin để bước  ngân hàng. Vừa đổi  bạc đó thành ngân phiếu, ngay ngày hôm   dùng đến. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-hu-hoanh-thanh/9.html.]
 
Lương Đình quyết định thuê một sạp hàng dài hạn ngay cổng phường hát Tây Thị. 
 
"Phường hát là nơi ăn chơi của giới nhà giàu. Nơi đó  hát xướng, nhảy múa, tạp kỹ, xiếc khỉ... các ông lớn bà lớn, công tử tiểu thư nhà giàu  đó chơi cả ngày trời. Họ đói bụng sẽ   ngoài ăn, mà sai  nhà  mua đồ ăn thức uống. Bọn  hầu  thích mấy việc  vì kiếm  nhiều tiền. Mua đồ nửa lượng bạc, về báo giá một lượng, phần dư nghiễm nhiên bỏ túi riêng. Muốn kiếm tiền từ họ, chúng   giữ giá cả hợp lý, đồng thời  hoành thánh ngon hơn, để họ  chút bổng lộc bỏ túi. Ngoài , đồ ăn  tuyệt đối sạch sẽ,   lẫn một sợi tóc. Mấy ông bà nhà giàu mà ăn trúng đồ dơ, họ sẽ đập nát quán, đánh cho chúng  một trận." 
 
Rủi ro lớn như thế, phụ   lưỡng lự mãi  dám quyết. Cuối cùng,  nghiến răng: "Ta ! Phụ , chúng   Lương Đình,   bao giờ sai."
 
Lương Đình quả nhiên  bao giờ sai. Chỉ một tháng , giới công tử tiểu thư ở Tây Thị đều  đến quán hoành thánh nổi tiếng gần phường hát. 
 
Quán  đủ loại nhân bánh, từ nhân thịt dê mềm ngọt, nhân thịt cá dai giòn, đến nhân thịt heo thơm nức mũi. Một bát hoành thánh  giá hai mươi đồng, mua năm bát tặng một. Khách quen còn  tặng kèm đĩa rau cải giòn. Bọn  hầu  ăn chặn tiền của chủ, họ  mánh khóe, nhưng chúng  còn rành hơn họ.
 
Mỗi bát hoành thánh tuy nhỏ nhưng đều  đựng trong bát sứ xanh miệng rộng, bụng nông. Từng chiếc hoành thánh da mỏng nhân đầy đặn nổi bật  nền sứ xanh,  khay còn  thêm nút thắt chữ "cát tường". 
 
Chúng  đổi tên gánh hàng thành "Hoành Thánh Cát Tường".   thể thoăn thoắt  mấy chục cái trong bóng tối. Tay trái của   lành lặn, chỉ còn  nhức mỗi khi xoay cổ tay. Đại phu dặn rằng, vết thương nhỏ  cần  vận động nhiều để khí huyết lưu thông.
 
Phụ   tranh thủ lúc rảnh rỗi, mang ghế  đường  hát tuồng đêm. Những lúc phụ  vắng nhà, Lương Đình  kiên nhẫn dạy   chữ. Chúng   mua  bút mực, giấy nghiên và đốt đèn dầu  buổi tối.
 
Ta tập  tên , nhưng mãi  thể   tên . Cuối cùng,  giở trò nũng nịu, chỉ chịu  mỗi chữ "Đậu".