Đầu Lĩnh Phản Quân Làm Công 996 Cho Tôi - Chương 6: Niềm tin bị chó ăn mất
Cập nhật lúc: 2025-11-05 15:39:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở phương diện chính sự, Hàn Nghiêu bao giờ là một dễ tính, ngược còn chút lạnh lùng cố chấp.
Hắn lười biếng tựa lưng ghế, vẻ nhàn nhã vắt chéo chân, nhưng ánh mắt lạnh như băng quét qua đám bên .
Thần thái đó, tựa như vị tướng quân trăm trận trăm thắng đang tuần tra lãnh địa của , như ác ma đang coi thường chúng sinh yếu ớt.
“Muốn gạo ? Được thôi.” Hàn Nghiêu hắng giọng, chậm rãi mở miệng: “Cho , đích đến của chuyến về phía Bắc của các ngươi là ở ?"
Đám dân tị nạn sân .
Bọn họ từng xua đuổi, từng phỉ nhổ, nhưng bao giờ ai hỏi về .
Một lão bà tử dường như định gì đó, nhưng gã đàn ông bên cạnh giữ chặt , bèn lập tức lí nhí im bặt.
Hàn Nghiêu híp mắt khẽ, nhưng ý chạm đến đáy mắt.
“Các ngươi tự cho là , liền thể ?” Hàn Nghiêu chỉ tay về phía họ, thẳng điểm yếu: “Các ngươi về phía Bắc là đầu hàng phản quân!”
Lời dứt, cả sân viện im phăng phắc như tờ.
Hàn Nghiêu ở đầu ngọn gió, gió lạnh thổi vạt áo bay phần phật, trông như sắp đắc đạo thành tiên.
Chẳng qua, lời còn lạnh lẽo hơn cả gió đông: “Chuyện mất mạng như mà các ngươi cũng dám ?”
Không qua bao lâu, một thiếu niên chừng 17-18 tuổi trong đám im ắng đột nhiên lên tiếng: “Chúng đầu hàng phản quân thì ? Triều đình nếu màng đến chúng , chẳng lẽ chúng sống sờ sờ c.h.ế.t đói ?”
Hàn Nghiêu vẫn im bất động, chỉ khóe môi khẽ nhếch lên, càng tôn lên vẻ lạnh lùng và vô tình tột độ.
“Nếu Hàn gia quân là phản quân, các ngươi lẽ còn một con đường sống, còn nếu họ ...” Giọng Hàn Nghiêu ngưng , ánh lộ vẻ cay nghiệt, : “Thì các ngươi c.h.ế.t cóng, c.h.ế.t đói cổng thành cũng ai thèm nhặt xác cho .”
Thật cũng dễ hiểu, quân đội dù ở phương Nam phương Bắc đều thuộc về triều đình, thời bình thể tự ý trưng binh.
Nếu Hàn gia quân thu nhận , tức là chứng thực cái danh phản quân.
Còn nếu Hàn gia quân phản quân thì lý do gì để thu nhận đám dân tị nạn .
Nước cờ thật cao tay! là một mũi tên trúng hai đích.
Vừa giải quyết vấn đề dân tị nạn nơi nương tựa, thể thêm bằng chứng xác thực về tội mưu phản cho Hàn gia quân.
Nghe Hàn Nghiêu , những bên cũng bắt đầu thấy khó xử, sốt ruột : “Sao thể? Triều đình phát chiếu lệnh, Hàn gia quân chiếm cứ một phương Bắc Ngu, tự lập vương.”
Gương mặt lạnh như băng của Hàn Nghiêu đột nhiên nở nụ . Chỉ đây một lát mà từ nô lệ đổi đời thành hoàng đế ?
Nhìn đám dân tị nạn phía , ánh mắt còn vẻ thương hại nữa, chỉ cảm thấy bọn họ ngu xuẩn đến cùng cực.
Chỉ vì một câu chứng thực của khác mà lặn lội vạn dặm đến đây chịu c.h.ế.t.
Có điều, Hàn Nghiêu cũng chẳng nhạo khác , bởi giờ đây Bắc cảnh của vu cho tội mưu phản, trở thành một thế cục lối thoát. Hôm tình cờ ngoài nên mới bắt, nhờ thuộc hạ che giấu phận mới lộ , chỉ vì Lư Kim Vanh tham tiền, mà bán đến tay Giang Cửu Ninh.
Thật cũng cần khó đám dân tị nạn , khép tội thì lo gì cớ!
“Tin đồn mà các ngươi cũng dám tin?” Hàn Nghiêu việc luôn quy tắc riêng, binh lính của thể theo sinh tử, nhưng những bá tánh mắt thì , và Giang Cửu Ninh, mua về, càng .
Nghĩ đến Giang Cửu Ninh, đáy mắt Hàn Nghiêu hiện lên nụ khó nhận : là lòng mềm yếu, mua một mầm họa là về. Cho nên, nàng xứng đáng hưởng lòng ơn từ .
Thu nụ mặt, Hàn Nghiêu tiếp: “Tạm thời bàn đến việc Hàn gia quân tạo phản , hiện giờ Bắc cảnh nội bất xuất, ngoại bất nhập, lương thảo còn khó tự cung tự cấp, lẽ nào các ngươi còn tin rằng họ nuôi nổi một đám dân tị nạn già trẻ lớn bé ?”
Hàn Nghiêu chậm rãi giảng giải.
Dưới sân thoáng chốc im lặng, những trái tim đang lơ lửng tức thì chìm xuống đáy vực.
Hàn Nghiêu sai, một thế cục định sẵn là vây c.h.ế.t thì gì còn sức lực để cứu hoạn nạn.
“Hay là...” Giọng Hàn Nghiêu dường như dần trở nên dễ hơn, mắt sáng lên: “Ta tìm cho các ngươi một con đường sống?”
Không cho kịp phản ứng, Hàn Nghiêu bồi thêm ngay: “Giờ quê cũ thì quá khó khăn. Cách nơi về phía Đông năm mươi dặm, là một khu đất hoang ở Lộc Bắc. Nếu các ngươi chịu đến đó khai khẩn dựng quê hương, nguyện ý cho mỗi mười ngày lương thực.”
Hắn giơ mười ngón tay lên khua khua trong trung, tiếp: “Cùng với... mỗi 10 lượng bạc.”
“Thật ?” Người sân đến đây, gương mặt vốn như tro tàn bừng lên ánh sáng.
“Đương gia, ngài đùa chứ? Ngài bằng lòng bố thí lương thực và bạc cho chúng ?”
“Tiểu nhân cảm tạ đại lão gia nhân từ!”
Dứt lời, tất cả đều định đồng loạt quỳ xuống dập đầu.
Hàn Nghiêu giơ tay ngăn : “Không cần vội quỳ.”
Giọng đột ngột đổi: “Ta là thương nhân, kẻ việc thiện.”
Mọi sân đang ngơ ngác , chẳng hiểu gì thì Hàn Nghiêu lấy một xấp giấy tờ, : “Để trả công, các ngươi ký với một bản khế ước thời hạn một năm, chủ nhân của chúng khai hoang trồng trọt.”
Mảnh đất hoang ở Lộc Bắc , Lư Kim Vanh sớm thông cáo, nếu thương nhân nào chịu bỏ công bỏ sức khai hoang trồng trọt thì quyền sở hữu đất sẽ thuộc về đó.
Lư Kim Vanh chỉ ham tiền chứ bỏ sức, chỉ chờ gã thương nhân lắm tiền nào chịu đầu tư khai phá là thể mát ăn bát vàng, ung dung thu thuế đất.
Đương nhiên, thương nhân cũng nghĩ , khai hoang trồng trọt tốn nhiều nhân lực và của cải, nên họ chỉ chờ quan phủ khai hoang thành ruộng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-linh-phan-quan-lam-cong-996-cho-toi/chuong-6-niem-tin-bi-cho-an-mat.html.]
Mà quan phủ thể tự trồng trọt, đương nhiên vẫn giao cho nhân công trong tay. Hai bên đều tính toán riêng, nhất thời tạo nên tình thế bế tắc.
Bá tánh tuy khai hoang, nhưng khổ nỗi xin công văn từ quan phủ.
Thế là mảnh đất đó cứ bỏ hoang mấy năm nay. Nếu thật sự thể thu dụng đám lưu dân , cũng coi như trả ân cứu mạng của Giang Cửu Ninh.
Sắc mặt Hàn Nghiêu khẽ đổi, một cách lạnh nhạt: “Các ngươi lựa chọn nào hơn , hoặc là nhận lương thực ký khế ước, hoặc là phương Bắc chờ c.h.ế.t.”
Lời lẽ Hàn Nghiêu đều hết, chỉ còn chờ họ tự quyết định.
Nói là cho họ chọn, nhưng thực chẳng còn đường nào hơn.
Rõ ràng cơ hội sống sót, ai đến một nơi vô định để dò dẫm chứ? Những bá tánh cũng chỉ mong tìm chút an ủi, hoặc đúng hơn, họ cần một lời hứa tồn tại.
...
Khi Giang Cửu Ninh tỉnh , cảnh tượng mắt khiến nàng sững sờ.
Đám dân tị nạn ai nấy đều ôn hòa xếp hàng, tay cầm giấy tờ gì đó, trật tự nhận lương thực và bạc của nàng.
Giang Cửu Ninh: ?
Hàn Nghiêu đang đắc ý thưởng thức “kiệt tác” của , đầu thấy Giang Cửu Ninh tỉnh dậy, lập tức giật , sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ: “Ngươi tỉnh ?”
Đi gì mà tiếng động ?
Giang Cửu Ninh chống dậy, vài lọn tóc rũ xuống, gương mặt trắng bệch, môi khẽ phủ sương. Nàng yếu ớt đến mức như chỉ cần gió thổi qua là thể ngã.
là vài phần giống nữ quỷ thật.
Hàn Nghiêu vội vàng dậy, đỡ Giang Cửu Ninh xuống.
Hắn chỉ cảm thấy Giang Cửu Ninh thở nhiều hơn hít , thở lạnh lẽo yếu ớt hừ một tiếng: “Ta mà còn tỉnh, e là ngươi chia chác hết cả gia nghiệp của .”
“ là chia.” Hàn Nghiêu thong thả : “ chia cũng lỗ .”
Trời đông giá rét, ngày lạnh qua hơn nửa, mặt trời dần lặn về phía tây. Hàn Nghiêu mỉm ôn hòa, dường như ánh dương cũng ấm lên vài phần.
Hắn đưa một xấp khế ước cho Giang Cửu Ninh xem, : “Chỉ cần ngươi đến chỗ Lư Kim Vanh thủ tục, mảnh đất hoang sẽ thuộc về ngươi.”
Giang Cửu Ninh lật qua vài tờ, các điều khoản đó cũng chẳng ôn hòa hơn việc tú bà là bao, là mánh khóe của đại địa chủ bóc lột nông dân. Nàng chỉ lướt qua một cách hờ hững, : “Nói , còn cảm tạ ngươi nữa ?”
Hàn Nghiêu giãn mày, nụ rạng rỡ hiện rõ mặt, cong môi đáp: “Không cần cảm tạ.”
Nếu Giang Cửu Ninh còn sức, nhất định nàng tát cho một cái thật mạnh, đ.á.n.h c.h.ế.t cái tên vong ân bội nghĩa .
Lợi dụng lòng tin của nàng để hạ thuốc, giờ còn chia gia sản của nàng.
Giang Cửu Ninh yếu ớt ngã ghế, nàng thấy vui vì định đám dân , cũng chẳng thấy tiếc vì của cải mất, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
Niềm tin mong manh mà nàng mới gây dựng ở thế giới , tất cả đều cho ch.ó ăn hết .
Giang Cửu Ninh chằm chằm một lúc lâu, khó khăn giơ tay lên phẩy phẩy: “Thôi bỏ .”
Vốn dĩ là nàng sai, nàng nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Bất kỳ ai!
Hàn Nghiêu cũng hạ t.h.u.ố.c là thủ đoạn đê tiện, quang minh chính đại, nhưng nếu cứ thế rời thì chắc chắn sẽ xảy xung đột với của Giang Cửu Ninh, khó tránh mất hòa khí.
Chỉ là bây giờ, dường như chỉ mất hòa khí mà còn tổn thương cả lòng .
Nhất thời luống cuống tay chân, giải thích thế nào.
...
Dưới sân, những đang nhận gạo náo nhiệt phi thường, còn thềm, khí giữa hai lạnh đến mức đóng băng.
“Đương gia, cầu ngài cứu .” Một giọng đột ngột cắt ngang cơn tức giận của Giang Cửu Ninh.
Giang Cửu Ninh chậm rãi ngẩng đầu xuống, chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc phong phanh, ôm trong lòng một bé gái chừng hai, ba tuổi, đáng thương nàng.
Giang Cửu Ninh thều thào hỏi: “Muội ngươi ?”
“Nàng bệnh .” Tiểu nam hài đột nhiên quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào : “Cha c.h.ế.t đường , chỉ và đến đây. giờ nàng cũng bệnh , chúng căn bản đến đất hoang Lộc Bắc, nàng sẽ c.h.ế.t mất.”
Dù cho tới đó, chính bản vẫn là một đứa trẻ, thể dẫn theo một đứa trẻ khác khai khẩn đất hoang ?
Nơi mềm yếu nào đó trong lòng Giang Cửu Ninh rung lên. Người đáng thương thế giới , dường như nàng cứu mãi cũng xuể.
Họ giống như những con kiến mặt cỏ đếm hết. Người lớn qua, lẽ giẫm c.h.ế.t vài con, đó ung dung rời mà hề bận tâm.
TThấy nàng nhíu mày do dự, tiểu nam hài liền theo sát, tiếp: “Cầu xin ngài nhận lấy chúng , nguyện ý ký khế ước bán , chỉ cầu ngài cứu .”
Dù Giang Cửu Ninh tự nhủ vô rằng đừng xía chuyện của khác ở cái thế giới , nhưng nàng vẫn thể nào tâm như nước lặng .
Giống như một đoạn đê đập, trải qua bao nước sông xói mòn, nó vẫn thể trở nên mềm mỏng và yên tĩnh .
Đứa trẻ mất cha , thể mất duy nhất nữa.
Giang Cửu Ninh trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng gật đầu.