“Tất nhiên.”   hiểu   hỏi thiên vị thế.
Chốc lát   hỏi: “Mang hộp phấn ?”
“Tất nhiên.”
Rồi  hỏi tiếp: “Cái  nữa ?”
“Cũng mang.”
Mẹ chồng hết kiên nhẫn, đuổi hai đứa , bảo thấy  là bực. Anh hưởng ứng, xách túi trắng của , chìa tay nắm tay : “Mẹ  ưa bọn , thôi  dắt em  ăn ngon.”
  bực  buồn : “Tại  chứ.”
Anh giả vờ  : “Mẹ  tính thế,   mắt là mắng luôn…”
Nghe , cửa sổ tầng ba bật mở,  chồng thò nửa   chỉ   mắng: “Cậu còn lề mề là  đánh gãy chân .”
Anh hú một tiếng, nắm tay  chạy vội.
Trông  như đứa trẻ.
Khuôn viên cũ Học viện Công an ở Liêu Ninh, khuôn viên mới ở Bắc Kinh. Khi  học, chuyên ngành hình sự ở Liêu Ninh nên bạn bè  nhiều  Đông Bắc.
Ký túc xá  bốn . A Thông Cát Lâm, da sạm, cao lớn, lông mày rậm, mắt to an ,  tiếng phổ thông nặng âm Đông Bắc. Đông Tử Liêu Ninh, thấp nhưng hài hước, Giang Dư Bạch kể  hát , từng đoạt Á quân cuộc thi sinh viên. Minh Tử   trai,  tươi, giống Quách Phú Thành thuở trẻ, gốc Triều Sán nhưng gia đình ở Thượng Hải,   điều về Thượng Hải.
A Thông và Đông Tử  thể đến tối nay, hai   về địa phương công tác. Minh Tử gọi video WeChat cho họ, Giang Dư Bạch ôm  chào  .
A Thông đang ăn mì, màn hình thấy núi hồ sơ,  mở miệng: “Ôi trời,  tưởng  tự nhiên mắt sáng thế, hóa  chị dâu hạ phàm !”
 ngại ngùng, mỉm .
Đông Tử : “Mấy năm   vẫn khen con gái mỗi câu  ?”
A Thông thách: “Cậu giỏi thì  thử xem?”
Đông Tử  khách sáo: “Chị dâu ,  , Giang ca  chị mê đến nỗi mắt dán , khóe miệng  suốt.”
Giang Dư Bạch bật , mắng: “Biến .”
Minh Tử hưởng ứng: “, mấy ông  thấy lúc hai  đến, Giang ca nịnh hót đủ kiểu.”
Giang Dư Bạch đánh Minh Tử một cú  lưng: “Muốn ăn đòn ?”
Trong tiếng ồn,   mãi.
Đông Tử tính hát nhưng Giang Dư Bạch từ chối, Đông Tử hờn dỗi hẹn   cho  say lăn.
Câu chuyện chuyển sang bao lâu gặp . Dần dần bạn bè đến, phần lớn là đồng nghiệp công an Thượng Hải. Nhiều  đưa vợ,    con.
 nghĩ: Sao ai cũng  con ,  nhớ  Giang sắp 30, bạn bè  con là bình thường.
Giang Dư Bạch bế một bé gái — con của lớp trưởng họ. Lớp trưởng cao ráo, tóc ngắn, mạnh mẽ, ngày xưa đấu vật thắng cả nam sinh. Cô mới kết hôn vài năm, chồng là bác sĩ thần kinh, gia đình xứng đôi,  con gái đáng yêu.
Bé hơn một tuổi,  chập chững, bập bẹ, mặt hồng, mắt đen láy như nho, dễ thương. Giang Dư Bạch bế, cọ trán,  con bé .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-xe-sai-cho-bat-duoc-nguoi-tham-yeu/chuong-10-dau-xe-sai-cho-bat-duoc-nguoi-tham-yeu.html.]
Anh trông  thích trẻ con.
 chợt lo: liệu     con riêng ?
Trong thời gian sắp tới   định sinh. Sự nghiệp  đang phát triển, xưởng thiết kế thuận lợi; nếu sinh con giờ sẽ gián đoạn công việc.
Sang năm  dự án đấu thầu lớn của chính phủ,  và An Khánh  chuẩn  nửa năm, chỉ chờ đấu thầu. Nếu trúng, xưởng sẽ tiến một bước lớn.
Thời điểm quan trọng    , cũng  đủ quyết tâm hy sinh sự nghiệp cho gia đình.
Cả buổi tối  bối rối.
Giang Dư Bạch thấy  mất tập trung, liền nghiêng  hỏi: “Sao thế?”
 vội lắc đầu, mỉm : “Không  .”
Anh  sâu  mắt  như dò xét biểu cảm.
Chút   bật , nhướn mày,  phần bất lực: “Em nghĩ lừa   ? Anh học điều tra mấy năm ,  dễ  qua mặt .”
 chịu thua, : “Chuyện  quan trọng, để tí về em kể  nhé!”
“Thật ?”
 gật: “Thật mà.”
Lúc   mới buông tay ,  bàn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay : “Có chuyện gì thì  với  .”
 ngoan ngoãn gật đầu.
 lúc đó, Minh Tử bước đến mời rượu.
Anh  và Giang Dư Bạch tranh cãi một hồi về  rót ít hơn, cuối cùng lớp trưởng can thiệp và rót đầy ly cho cả hai, chấm dứt cuộc tranh cãi.
Ly rượu trắng đầy đó, hai  chỉ nhấp một ngụm để  lệ.
Minh Tử  cạnh Giang Dư Bạch,  cầm đũa gắp vài miếng thịt  : “ định  từ nãy , nhưng thật sự  thấy chị dâu  quen… Chị dâu,   thật đấy, cảm giác như  gặp chị ở  .”
 ngạc nhiên: “Không thể nào, hôm nay chắc là  đầu chúng  gặp  mà.”
Vừa  xong, lập tức   hưởng ứng: “Thật đó!”
“ cũng cảm thấy như từng gặp ở , nhưng  nhớ  .”
Lúc  nét mặt Giang Dư Bạch  phần khó xử, như  giấu điều gì,  vẫy tay: “Mấy  nhớ nhầm .”
Lớp trưởng bỗng vỗ trán, reo lên: “A!  nhớ ! Là bức ảnh!”
Mọi  vẫn  hiểu,   ngơ ngác.
Chỉ  Giang Dư Bạch nhíu mày.
Giây , Minh Tử chợt nhớ , vỗ tay: “ cũng nhớ ! Trong phòng ký túc của   một bức ảnh, chẳng  là chị dâu ?”