Lộ Hoài An im.
   từ  xuống: “Còn dám trốn học nữa, học ai tật   ?”
Cậu yếu ớt: “Học  cả.”
Lộ Kính Mộ.
Lộ Kính Mộ hồi trung học đúng là con sâu  rầu nồi canh: yêu đương, đánh , trốn học, nhưng điểm  khá, khiến thầy  yêu  ghét.
 nghẹn lời, thầm mắng Lộ Kính Mộ vô  .
Giang Dư Bạch  ghế lái : “Nếu em  thêm vài câu chắc chị em tức chết.”
 trừng mắt: “Việc dạy dỗ trẻ con,  chen   gì?”
Anh ngoan ngoãn thôi  trêu nữa, chuyển chủ đề: “Thầy Đặng giờ vẫn nóng tính ?”
Lộ Hoài An nghiêng  về phía , như  chui   ghế với giọng hăng: “Tính thầy  chỉ nóng! Phải gọi là thối  ngửi nổi! Y như bùn trong cống rãnh .”
 bật : “So sánh thế nào ?”
Thấy  ,  càng hăng: “Thầy Đặng  dạy hết khóa  là nghỉ hưu. Mà  hiểu  thầy vẫn sung hơn tụi em. Lần nào thi xong, từng   phòng thầy giảng  từng câu sai, sai chỗ nào, vì  sai,  sửa thế nào. Thầy còn  mắng, ai    là chờ  mắng.”
“Thầy còn  kiểu phân loại nổi tiếng,  rể  ?” Lộ Hoài An  Giang Dư Bạch.
Giang Dư Bạch gật: “Anh nhớ,   xếp  loại ‘tự tin quá mức’.”
 và Lộ Hoài An phá lên .
Giang Dư Bạch bất đắc dĩ: “Phân loại của thầy  để mắng,   từ  nào.”
Lộ Hoài An gật: “Xác nhận là .”
 hỏi: “Thế em  xếp loại gì?”
Lộ Hoài An chớp mắt, bắt chước giọng thầy Đặng, nhíu mày: “Lộ Hoài An! Em đúng là loại   đánh thì  nên ! Không đánh thì em chính là con sâu  rầu nồi canh! Chỉ  cầm d.a.o rượt  lưng em thì em mới chịu chạy!”
“Em… em… chỉ  thể dùng bốn chữ để miêu tả!”
“‘Tùy tiện qua loa!’”
6
Bị thầy Đặng mắng, Lộ Hoài An ỉu xìu  lớp.
 và Giang Dư Bạch cùng thầy Đặng  văn phòng  chuyện.
Thầy Đặng   chủ nhiệm  nhưng là chủ nhiệm khối năm đó, thầy  .
Khi Giang Dư Bạch phát hiện thầy quen ,   vẻ ngạc nhiên.
Thầy Đặng nhấp , ngẩng  Giang Dư Bạch,  vẻ “Cậu còn nhiều điều  ”: “Làm  thầy  nhớ Gia Thiện ? Con bé học giỏi khiến thầy nở mày nở mặt… Nếu  nhầm thì em thi  ngành Kiến trúc Đại học Đồng Tế  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dau-xe-sai-cho-bat-duoc-nguoi-tham-yeu/chuong-4-dau-xe-sai-cho-bat-duoc-nguoi-tham-yeu.html.]
 gật: “Vâng, thầy nhớ giỏi thật, cũng gần mười năm .”
Thầy Đặng nhướn mày: “Nhớ chứ. Học sinh thầy đều nhớ.”
Giang Dư Bạch lạ lùng chen : “Vậy mà lúc nãy thầy  nhận  em.”
Trước đó, vì Lộ Hoài An khiến thầy bực  vì Giang Dư Bạch  đổi nhiều, thầy  nhận , đến khi  chào mới nhớ.
Thầy Đặng xua tay: “Cậu  đổi nhiều quá. Lần cuối thầy gặp  là họp lớp  ? Lúc đó  còn là học sinh. Bây giờ   , khí chất khác hẳn…” Thầy   từ đầu đến chân, vỗ vai hài lòng: “Bây giờ trông  dáng đấy.”
Giang Dư Bạch ngượng: “Thầy quá khen.”
Thầy Đặng  sang , định hỏi thì liếc thấy tay Giang Dư Bạch khoác lưng ghế .
Thầy  hai đứa. Sau vài giây im lặng, thầy hỏi: “Hai em là…?”
  kịp phản ứng thì Giang Dư Bạch  nắm tay , nhẹ bóp các ngón như trêu,  trêu thầy: “Hồi đó thầy giỏi bắt chuyện yêu sớm, giờ    ?”
Mặt  đỏ bừng.
Thầy Đặng sững  bật , chỉ  Giang Dư Bạch: “Cậu giỏi thật, còn cưới  trò cưng của thầy Lưu.”
Thầy Lưu là chủ nhiệm cấp ba của .
Thầy Đặng  sang : “Hai đứa đến  đúng lúc, thầy Lưu  ngoài dạy thêm ,   ở trường.”
 gật: “Bọn em ,  khi đến em  gọi hỏi thầy Lưu.”
Thầy Đặng hiểu, liên tục gật: “Tốt, .”
Thầy     sang Giang Dư Bạch, nét mặt thoáng hài lòng. Thầy hỏi Giang Dư Bạch: “Bây giờ   ở đội cảnh sát hình sự thành phố  ?”
Giang Dư Bạch gật đầu.
Thầy  hỏi : “Còn Gia Thiện thì ?”
 đáp: “Em cùng bạn mở một công ty nhỏ, chuyên thiết kế công trình công cộng.”
Thầy Đặng liên tục gật đầu.
Rồi thầy kể  những chuyện hồi cấp ba.
Hóa  hồi đó Giang Dư Bạch cũng chẳng  học sinh ngoan; theo lời thầy Đặng,  từng nghịch ngợm,  trốn học leo tường  chơi net, thậm chí còn đánh .
   lanh lợi. Thầy   “tinh ranh hơn cả khỉ”,  chuyện  mà  để  chứng cứ, thầy  từng bắt   nào của .
Khi Giang Dư Bạch học cấp ba,  vẫn còn học cấp hai nên ít gặp ; hai gia đình chỉ thỉnh thoảng ăn cơm   du lịch cùng .
Lúc đó Giang Dư Bạch đang trong giai đoạn nổi loạn, toát lên vẻ bồng bột của một thiếu niên thích náo động. Anh và Lộ Kính Mộ học cùng năm, xem  hợp  hơn với . Mỗi  hai nhà  ăn  du lịch, họ đều ép   theo.
Họ  quán net chơi game, còn   bên chơi mấy trò  4399; họ  nhậu với bạn bè,  chỉ  bên ăn thịt nướng.