----
Lần  Dương Viễn Phong tới đón cô điều tra vụ bắt cóc cũng  ở chiếc xe .
   sẽ   ở đây.
Không     tới    đang bận việc khác, Lương Cẩm Tú lịch sự hỏi: “Xin , đội trưởng Dương Viễn Phong  ở đây ?”
“Cô  đội trưởng Dương?” Cảnh sát sửng sốt một chút, cẩn thận  chứng minh thư của Lương Cẩm Tú  hỏi: “Cô là chuyên gia động vật giúp đỡ điều tra vụ bắt cóc   ?”
Vụ án bắt cóc  thể coi là một vụ án cực kỳ lớn, mỗi năm chỉ xảy  vài , hơn nữa đây là một vụ bắt cóc tàn ác đến mức  bên ngoài  hề  ,  nhiều  bên trong đều  vai trò của Lương Cẩm Tú.
Lương Cẩm Tú cảm thấy  ngại khi cô  cô hiểu tiếng động vật, nhưng cô  còn lâu mới  gọi là chuyên gia về động vật, cô  rằng lãnh đạo Cục Lâm nghiệp,   thể  đó là loài chim gì chỉ dựa  tiếng hót của loài chim, là một chuyên gia về động vật.
Cảnh sát  lễ phép: “Đội trưởng Dương đang bận ở bên cạnh,  sẽ gọi cho  .”
“Không cần,   việc gì .” 
Lương Cẩm Tú vốn  hỏi xem cô   thể giúp  gì , nhưng  đó cô nghĩ đội trưởng Dương  phương thức liên lạc của cô, nếu cần thì chắc sẽ điện hỏi cô .
Cục Lâm nghiệp nhanh chóng xác nhận danh tính của ba  thông qua cuộc gọi video.
Cảnh sát trả  giấy chứng nhận cho ba  và chào: "Xin ,    thể rời  .”
Xe chạy thẳng tới vườn cây ăn trái.
Các nhân viên ở trung tâm bảo vệ rút  kinh nghiệm rằng Lương Cẩm Tú   để đồ đạc trong nhà trở thành đập nước, Trịnh Phương sẽ phát điên và cô cũng .
Sau khi tiễn lãnh đạo , Lương Cẩm Tú dẫn hải ly nhỏ đến hồ chứa trong vườn cây ăn quả.
Hải ly nhỏ  vòng quanh như đang dẫn đầu một cuộc kiểm tra, phê bình : “Nhỏ quá.”
Hồ chứa nước dùng để chứa nước ngầm mới bơm và tưới rau trồng  gốc cây ăn trái, đương nhiên sẽ  lớn.
Lương Cẩm Tú ấm áp : “Nhóc lớn nhất ở đây .”
“Sau  thể  chuyện với động vật  bảo vệ cấp quốc gia như ? Thôi bỏ .” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-247.html.]
Hải ly nhỏ vẫy móng vuốt, lao  bơi lội,  đó thò đầu  và  một cách lịch sự: “Sữa ?   uống sữa.”
“Không  sữa, chỉ  cỏ.” 
Lương Cẩm Tú chỉ  cỏ bên bờ nước: “Không  ai cho nhóc ăn, đói thì tự ăn cỏ."
Hải ly nhỏ  hơn nửa tuổi,  cai sữa, hơn nữa  là động vật thuần chay, trong vườn  đủ cỏ cho nó ăn.
Hải ly nhỏ tức giận hét lên: “Không , những chuyện khác  thể thương lượng  nhưng nhất định  cho  sữa, nếu   sẽ tuyệt thực.”
Lương Cẩm Tú   gật đầu: “Được, nếu nhóc  thể  .”
Cô  thích những đứa trẻ nghịch ngợm.
Nhóc con   thể sống ở đây, nhưng  tự lập.
Lương Mộc Lâm  thấy tiếng động thì  tới,  con hải ly nhỏ đang kêu chít chít trong ao, Lương Mộc Lâm giật ,  khi   con hải ly  sẽ ở đây, ông xua tay: 
“Cẩm Tú, chuyện   . Nó  thể  hư vườn cây ăn trái nhà chúng , giao cho  khác .”
Những năm đầu   thường thấy hải ly, nhưng nó   lắm, cây nào mà  dời   thì cùng lắm là hai tiếng  sẽ  nó nhai gãy.
Hải ly nhỏ trợn mắt: “ khác với những hải ly khác. Nếu cho  cả một phòng sữa,   nhai một cây nào.”
Nó   gặm cây,  mệt mà còn nguy hiểm.
“Ngoài cây ăn trái, còn  vườn rau, nhân sâm mới trồng  hai ba năm, lạc ở sườn đồi  nhà.”
“Muốn ăn thì  thể xin phép ,  ăn bao nhiêu cũng , đừng lãng phí là .”
Sau nhiều  thúc giục và đe dọa sẽ đưa nhóc đến sở thú nếu nhóc     lời, Lương Cẩm Tú  xung quanh: 
“Mọi   .”
Từ lúc  vườn cô  thấy con vật nào hết.
Lương Mộc Lâm cũng  chắc lắm: “Chắc chúng   núi chơi .”