----
Hai   đăng ký kết hôn, cũng  đổi tên, giờ cô còn điên điên khùng khùng    mấy câu  chỉnh, cảnh sát  thể   gì bây giờ?
Bà lão gật gật đầu nhưng vẫn  yên tâm, chậm rãi  giấu những dây xích sắt lúc  dùng để trói  .
Sau một tiếng kêu rên như giãy giụa  khi chết, dần dần  còn tiếng chó sủa nữa. Ngay  đó  hàng loạt những tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sắc mặt Lưu Đại Phúc lập tức  đổi. Anh  mau chóng leo lên cây, đúng lúc  thấy bóng dáng quân phục màu xanh biếc  cửa nhà.
Cửa lớn  đá văng . Anh  mới  nhảy xuống, còn  kịp xem xem xảy  chuyện gì   đạp xuống đất. Ngay  đó, tay    ấn   lưng, còn  gắn thêm một cái còng tay lạnh lẽo.
Lưu Đại Phúc dùng sức giãy giụa: “Cứu mạng, cảnh sát g.i.ế.c , cảnh sát  hỏi han gì  g.i.ế.c .”
Trước đây khi cảnh sát tới  tay bắt  thì chỉ cần hét lên như ,  đó   sẽ cùng xông lên,  bản lĩnh thì cứ b.ắ.n c.h.ế.t tất cả  .
Bà lão còn lợi hại hơn, lắc đầu khiến cho đầu tóc rối bù  đó chậm rãi đụng đầu: “Giết  , cảnh sát  g.i.ế.c con ,   mau tới cứu .”
Xét thấy là một bà lão lớn tuổi, cảnh sát cũng khá lịch sự, chỉ nhẹ nhàng đẩy bà   còng tay .
Bà lão bắt đầu lăn lộn: “Không  vương pháp, cảnh sát còn  hỏi gì  bắt , ngay cả bà lão hơn bảy mươi tuổi như  cũng  buông tha.”
Một gã cảnh sát  nhịn   lạnh: “Bà   gì bản  còn  ?”
“  gì,   cái gì?” Bà lão chỉ sợ   ai  thấy : “Giết   phóng hỏa?”
Lại   tới, là hai  lính vũ trang đầy đủ và một co gái trẻ  chừng mười tám tuổi.
Bà lão  ngạc nhiên, theo bản năng  thêm một lúc nữa. Trông  quen  lạ,  từng gặp trong thôn, lẽ nào là của nhà ai mới mua về?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-293.html.]
Dần dần bà phát hiện  điều  đúng. Trong mắt cô gái trẻ  tràn ngập nước mắt, ngây ngốc    phụ nữ điên đang núp trong góc tường run lẩy bẩy.
Lúc   lừa bán, cô mới chỉ bảy tuổi,   trẻ trung   xinh .
Hơn mười năm qua , một   trưởng thành, một    trở nên tiều tụy, mái tóc cũng bạc phơ.
Na Na lập tức nhận  .
Trong hơn mười năm qua, cô  ngày nào quên  . Dù ảnh chụp  dần ố vàng nhưng hình dáng của  vẫn khắc sâu trong xương tủy của cô. Mỗi ngày cô đều  ngắm nó, sợ tới ngày gặp   sẽ  nhận  .
Cô tới đồn cảnh sát mỗi tháng một , hỏi cùng một câu và nhận  cùng một câu trả lời.
Chị cảnh sát đón tiếp cô từ lúc   nghiệp cho tới khi lấy chồng, sinh con.
Vẫn   tin tức gì của .
Cô  bao giờ  ý nghĩ từ bỏ, chỉ cần còn sống một ngày thì sẽ tìm kiếm một ngày. Mẹ nhất định sẽ trở về, cô  thể cảm giác   cũng đang nghĩ tới cô, nghĩ cách để trở về.
Giờ phút  thật sự  tới.
Nước mắt  sớm  nhòe hai mắt, nghẹn đắng cổ họng.
"Mẹ, ."
Mẹ của cô  một đôi tay  khéo léo,  đan  nhiều áo len hoa văn,  móc vỏ bọc sô pha bằng len,   nhiều bài hát dịu dàng,   luôn luôn thơm ngát.
Lưu Đại Phúc và bà lão đồng thời run rẩy, hoảng sợ đưa mắt . Khó trách   thấy quen quen, cô gái  cực kì giống  phụ nữ điên  mới mua về.
Người phụ nữ điên  trốn thoát hơn bất kì  phụ nữ nào trong thôn. Dù   lột sạch quần áo uy h.i.ế.p bán cho ông già độc  trong thôn thì cô vẫn bỏ chạy nếu  cơ hội.
Không  bao nhiêu  bà quỳ xuống đau khổ cầu xin rằng trong nhà còn  một đứa con gái mới bảy tuổi, chỉ cần  thể  thả về, dù  bán nhà, bán m.á.u đưa bao nhiêu tiền cũng .