----
Chị Vu  đến chảy nước mắt: "Không , A Hoàng  hề , nếu  như ,  Hoàng,   em đừng  nữa, cứ ở  đây .”
Diễn kịch là diễn kịch, nhưng A Hoàng  bắt chuột,  Hoàng chắc chắn cũng là một cao thủ, dù  trong quán mì cũng  thiếu đồ ăn, hơn nữa, cô    họ là hai  con,   nhẫn tâm  cảnh bọn họ chia tay nữa chứ.
A Hoàng hưng phấn nhảy nhót: "Ôi, con  sống cùng .”
Mẹ Hoàng lùi  một bước, nhẹ giọng : "Không  ,   thể ở , vì    chủ nhân .”
“Em  chủ nhân? Là ai ?”
Chị Vu sửng sốt,  đó ôm đồm : “Không , cứ để cho chị xử lý.”
Lúc  cô   sớm  thấy rõ,  A Hoàng chỉ còn da bọc xương,  nghĩ việc đến đói đến lục thùng rác,  chủ chắc chắn  để ý đến nó,  chừng là   bỏ nó, cho ăn cũng  cho.
Ánh mắt  Hoàng đột nhiên trở nên bi thương: "Chủ nhân của em  bệnh, mấy ngày  thể xuống giường."
Chờ đến khi nó   chủ nhân là ai, hơn nửa ngày  chị Vu mới lẩm bẩm : "Bà lão nhặt ve chai  là chủ nhân của em ?"
Bà     trong thị trấn,  nhiều   quen mặt, tình hình trong nhà bà  cũng  rõ ràng lắm.
Quán mì mở   bao lâu, cô   gặp  phụ nữ ,     con cái,  khi bạn già   cũng  còn sức khỏe trồng trọt, cả ngày nhặt ve chai vất vả sống qua ngày, các cô  cũng từng tiếp xúc một ,  một hôm cuối ngày sắp đóng cửa, bà  run rẩy  tới quán mì.
Chị Vu nhiệt tình chào hỏi, chị    là  giàu  gì, nhưng vẫn  thể mời bà  một bát mì.
Bà    chỉ lên   : " bẩn lắm.”
Bây giờ nghĩ ,  của Hoàng cực kỳ giống bà , cũng lịch sự như , nụ  khiêm tốn nhưng hiền lành, sợ gây phiền phức cho  khác.
Bà lão nhặt ve chai  mua mì, chỉ lấy trong túi  một nắm tiền lẻ bẩn thỉu,  mua miếng thịt bò.
Trong lòng chị Vu chua xót  thôi,  khi nhận tiền thì đưa cho bà  một miếng thịt bò lớn, suy nghĩ một chút  hỏi: "Con đổi thành món kho  cho bà nhé.”
Thịt bò  dai, nếu   nấu ăn, càng nấu sẽ càng cứng, bà   còn mấy cái răng,    thể ăn  thứ  chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-328.html.]
Bà Thập Hoang chỉ  híp mắt từ chối,   lý do,  khi nhận thịt bò thì liên tục cảm ơn, giống như trời chiều bên  núi, kéo theo cái bóng thật dài, chậm rãi rời .
Sau đó, chị Vu luôn chú ý tới bà , lúc bà  đang nhặt rác, bên cạnh luôn  một chiếc xe kéo nhỏ tự chế, và một chú chó kéo xe.
Lại nghĩ đến thùng sữa  A Hoàng  ngậm, chị Vu    thể  hiểu: "Thì , em chui thùng rác   để tìm thức ăn ?"
Mẹ Hoàng khẽ gật đầu.
Nó cũng   chó hoang,  chủ nhân,   thể chui thùng rác tìm thức ăn chứ?
Người   câu, chó  chê chủ nghèo, cho dù sản tài của bạn lên tới bạc triệu  là nghèo rớt mồng tơi, trong mắt chó, bạn vẫn luôn là chủ nhân.
"Nó đang nhặt rác nuôi chủ nhân !"
Thật là cay mắt mà.
“Chị Vu,  xem bà nội thử .”
Cô  đồng ý lên lầu, xem thử tình huống như thế nào.
“...”
Không cần  xem livestream , chị Vu  nhiệt tình hành động, cô  rời khỏi xe ba bánh chạy bằng điện, cầm chút rau củ mùa , một thùng sữa, một thùng dầu đậu phộng, suy nghĩ một chút cảm thấy  đủ,   về  cầm theo chút tiền lẻ.
Người già chắc sẽ   điện thoại di động,   cách nào thanh toán điện tử.
Mẹ Hoàng  vui mừng, liên tục cảm ơn.
Nó  thể nhặt rác, nhưng    nấu cơm, mấy ngày nay chủ nhân vẫn luôn ăn bánh rán, uống nước lạnh, mùi   càng ngày càng nồng.
Đường  cũng  quá xa, hơn mười phút ,  Hoàng dừng   một cái sân đổ nát.
Bức tường bùn  màu vàng,   chịu  bao sương gió sớm  rách nát  chịu nổi,  tường còn mọc lên vài cọng cỏ đuôi chó thưa thớt.
Cửa sân đang mở.