----
Cát Tường buông móng vuốt xuống,  thể thả lỏng một chút: “Thì  là như ,   sợ  chết, tưởng yêu quái đến .”
Giọng  của cô gấu trúc  chút già nua, nhưng vẫn  đáng yêu.
Nói xong  đám  vây xem, nghiêng đầu hỏi: “Vậy những   là , họ đến xem  ?”
“Họ lo lắng cho cô đấy.” Lương Cẩm Tú suy nghĩ một chút mới trả lời, cô hiểu ý Cát Tường  đến xem, ý là đến tham quan.
Đối mặt với quốc bảo, đặc biệt là tình huống của Cát Tường, cô cẩn thận từng li từng tí, sợ  sai khiến nó  thương, dù , đây cũng  khác gì lãnh cung, hiếm   tới.
 sự thật chứng minh, những lo lắng của cô là dư thừa.
Cát Tường giống như một con vật  , lập tức đặt m.ô.n.g  xổm xuống đất, như trút  gánh nặng: “Vậy thì  quá,  mấy vòng mệt  chết.”
Nhân viên chăm sóc phản ứng : "Cát Tường, Cát Tường đang  việc đó.”
Thời gian qua lâu , ông cũng xém quên mất.
Cát Tường  hiền lành, là gấu trúc ngoan nhất mà ông tiếp xúc,   du khách  nhiều lắm, đôi lúc  từ xa chỉ thấy một hai bóng .
Ông dạy Cát Tường hai hai ba , Cát Tường lập tức nhớ kỹ, chỉ cần  thấy khách, cho dù chỉ  một , nó cũng sẽ chạy   vòng quanh sân, để cho du khách dễ dàng  thấy và ngắm cảnh.
Khách tham quan vô cùng xúc động, càng  cần   đến fan hâm mộ.
“Huhu, Cát Tường nhà bọn  vô cùng  trách nhiệm, cho dù  thành như , cho nhiều ngày  ăn cơm,   tới, vẫn chăm chỉ  việc.”
“Không ai  thể  thế Cát Tường, trong lòng bọn  chỉ  Cát Tường thôi.”
Mắt Tiểu Bạch  sớm đỏ lên: “Cô Lương, cô hỏi thử xem,   do Cát Tường sống ở đây  vui ?”
Cát Tường chậm rãi  đầu: “A, cô nhóc   tới đây nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/day-la-nong-truong-khong-phai-vuon-bach-thu/chuong-345.html.]
Những lời  của nó, thiếu chút nữa  cho Tiểu Bạch mất khống chế, quá mức kích động, Cát Tường  cô .
Cô  đến đây   bao nhiêu , nhưng  bao giờ hy vọng Cát Tường  thể nhớ kỹ cô , dù  mỗi ngày  nhiều du khách như ,   trong mắt động vật, con   khác  lắm.
 cảm động  đến ba giây!
Cát Tường oán giận Lương Cẩm Tú: “Có  cô  tè  quần  mặt  nhiều , dỗ thế nào cũng  , gào   nhảy xuống,   sợ đó.”
Tiểu Bạch: “...”
Xấu hổ  c.h.ế.t .
 là  chuyện như , hồi còn học lớp hai,  ngoài uống  nhiều nước, đến đây mới phát hiện chỗ Cát Tường ở  gần chỗ cho khách tham quan, cô   nỡ bỏ lỡ cơ hội hiếm  như ,  đó, nhịn  .
“Nhìn cái gì mà ,  ai khi còn nhỏ  từng tè  quần ?” Tiểu Bạch thầm nhẩm,    hổ,   hổ là  khác, ai  cô  thì cô  trừng mắt   .
Lương Cẩm Tú vô cùng bội phục cô , nhanh chóng mở miệng cứu vãn tình thế: “Sao cô  ăn cơm, do cơ thể  thoải mái,  do  thích ở đây?”
Nói thật, cô  cảm giác giống như Tiểu Bạch.
Gấu trúc trưởng thành thích ở một , sở thú  thì lớn, nhưng gấu trúc cũng nhiều, nếu con nào cũng   chỗ to để ở thì  thể nào.
Nơi ở của Cát Tường   đồ chơi để g.i.ế.c thời gian, chỗ ở cũng  nhỏ.
“Không  vấn đề gì hết, chỉ là   ăn cơm.” Cát Tường chậm rãi trả lời: “Nơi  đúng là nhỏ thật.”
Tiểu Bạch nào còn  hổ chuyện   nữa, thiếu chút nữa gào : “  là do như  mà.”
Cô  cũng   cảm giác sung sướng của  chiến thận, mà là hối hận  , nếu như   sớm hơn, Cát Tường   như ngày hôm nay.
Lãnh đạo cũng vô cùng hối hận đau lòng, lập tức trịnh trọng : “ Đây là  của ,  suy nghĩ cho Cát Tường, cô Lương, phiền cô hỏi nó một chút, nó   ,  ở chỗ nào cứ việc chọn, hoặc là,  sống cùng đứa cháu gái cũng .”
Phản ứng của Cát Tường  ngoài dự đoán của  , nó dùng sức vung móng vuốt: “Không, ,    sống cùng gấu con.”